Rất nhiều người từng thấy chuyện vu oan giá họa, nhưng vu khống trắng trợn như Sở Hưu đúng là khiêu khích trí thông minh của tất cả mọi người ở đây.
Nụ cười trên mặt Hạng Long dần dần biến mất: “Sở Hưu, ngươi đang đùa với trẫm hay sao? Nhậm Thiên Lý đi theo trẫm nhiều năm như vậy, trẫm không tin hắn sẽ phản bội Bắc Yên.”
Với tính cách đa nghi của Hạng Long, nếu hắn không tin tưởng tuyệt đối, làm sao lại coi Nhậm Thiên Lý là tâm phúc được?
Đừng nói cấu kết Đông Tề, thậm chí hắn không tìm ra bất cứ lý do nào khiến Nhậm Thiên Lý phản bội.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Nói vậy, bệ hạ không tin tưởng uy tín của ta rồi?”
Khóe miệng mọi người ở đây, kể cả đám người Mai Khinh Liên, đều giật giật.
Trên giang hồ hình như Sở Hưu không có uy tín gì đáng nói, ít nhất uy tín của y không hề đáng tiền.
Hạng Long hừ lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi đừng hung hăng làm càn ở chỗ này. Trẫm biết ngươi và Nhậm Thiên Lý có ân oán, nhưng trẫm đã giải thích rồi, đó là hiểu lầm, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Lời thật lòng thì sẽ khó nghe. Xem ra bệ hạ vẫn chưa tin ta.
Thôi, chia sẻ ưu phiền cho quân vương là bổn phận của thần tử. Nếu vậy, thần sẽ tự giải quyết.”
Dứt lời, nội lực chân hỏa bùng cháy quanh người Sở Hưu, y bước ra một bước, toàn bộ gian đại điện đều rung chuyển. Không ngờ Sở Hưu trực tiếp đánh về phía Nhậm Thiên Lý!
Mọi người ở đây không ai nghĩ Sở Hưu lại dám ra tay trước mặt Hạng Long, đúng là to gan tới cực hạn.
“To gan!”
Bắc Cung Bách Lý sắc mặt trầm xuống, bước ra một bước, thân hình đã xuất hiện trước mặt Sở Hưu, xuất quyền đánh xuống như trường thương đâm tới, thậm chí không gian xung quanh khẽ vặn vẹo, phát ra tiếng nổ kinh người.
Bắc Cung Bách Lý và Sở Hưu không có thù hận, nhưng nơi này là hoàng cung của Bắc Yên. Sở Hưu ra tay ở dây, còn ngay trước mặt hắn, hắn không thể không để ý tới.
Sở Hưu cũng xuất quyền đánh ra, Sơn Hải Quyền Kinh trong Huyền Vũ Chân Công được thi triển, song quyền giao chiến, chỉ chớp mắt đã bộc phát ra uy lực cực hạn.
Vừa giao thủ một chiêu thôi, Sở Hưu đã biết vị cao thủ đệ nhất trong quân đội Bắc Yên, Bắc Cung Bách Lý quả thật danh bất hư truyền.
Đối phương là võ giả xuất thân từ quân đội, cơ thể được mài giũa rèn luyện tới mức kinh người, cho dù bây giờ Sở Hưu đã luyện thành chân hỏa luyện thân nhưng so đấu về sức mạnh cơ thể vẫn không thắng được chút nào.
Nhưng bây giờ Sở Hưu không định đánh nhau sống chết với Bắc Cung Bách Lý, y ra tay chỉ để giết người!
Ngay lúc Sở Hưu giơ tay thi triển đủ loại công pháp trong Huyền Vũ Chân Công, phía sau y có hơn mười luồng huyết ảnh bay ra, cảnh tượng này khiến Hàn công công giật mình hét lớn:
“Hộ giá!”
Hàn công công kêu lên the thé, quanh người hắn cương khí âm tà tỏa ra, ngăn trước người Hạng Long.
Sở Hưu còn chưa phát điên tới mức giết Hạng Long trong hoàng cung Bắc Yên, những huyết ảnh kia chỉ lao về phía Nhậm Thiên Lý.
Ngũ Ương đạo nhân chỉ ra tay tượng trưng, ngăn cản một huyết ảnh, phần nhiều huyết ảnh vẫn trực tiếp giết về phía Nhậm Thiên Lý.
Cảm nhận được lực lượng cường đại của những huyết ảnh sau lưng, cảm nhận được lực lượng huyết sát đâm thẳng vào tâm thần, sắc mặt Nhậm Thiên Lý lập tức trắng bệch.
Vốn dĩ hắn còn tưởng trong hoàng cung thì Sở Hưu không dám làm càn, không ngờ Sở Hưu lại gan to bằng trời, dám ra tay trong hoàng cung, còn ngay trước mặt Hạng Long!
Trong lúc nguy cơ sinh tử, Nhậm Thiên Lý tay niết ấn quyết, cơ thể lực lượng bộc phát ra một luồng huyết khí cực hàn.
Đây không phải công pháp truyền thừa của nhánh Phương Kim Ngô mà là một bí pháp Ma đạo mà hắn tình cờ lấy được, không phải thiêu đốt tinh huyết mà là chiết xuống ra lực lượng âm hàn cho lực lượng khí huyết của bản thân.
Đồng thời trong ấn quyết của Nhậm Thiên Lý còn tỏa ra một luồng Phật quang, đây mới là bí pháp cương khí gần với Phật môn của sư môn.
Huyết khí âm hàn và Phật quang nóng bỏng kết hợp lại, một ấn đánh ra, có thể nói Nhậm Thiên Lý đã thi triển toàn bộ lực lượng.
Chỉ cần ngăn được đòn này, đợi đến lúc những cao thủ trong Cung Phụng Đường của hoàng thất Bắc Yên chạy tới, hắn sẽ được cứu.
Mắt thấy dưới ấn pháp này những huyết ảnh lao nhao sụp đổ, Nhậm Thiên Lý cũng thở phào một tiếng.
Nhưng một khắc sau, tiếng thở phào lại thành phun máu tươi. Không biết từ khi nào một huyết ảnh cầm kiếm đã xuất hiện sau lưng hắn, thanh kiếm bằng Huyết Sát xuyên qua người hắn, khiến Nhậm Thiên Lý hộc máu không ngừng.
Một tiếng vang nhỏ, huyết ảnh tan biến, thân hình Nhậm Thiên Lý cũng ngã xuống đất.
Lúc này, trong hoàng cung, một luồng khí tức cường đại truyền tới. Có cảnh giới Chân Đan, cũng có Chân Hỏa Luyện Thần, rõ ràng là những cường giả Cung Phụng Đường của hoàng thất đã chạy đến, nhưng bọn họ đến muộn một chút.
Nhậm Thiên Lý đã chết, Bắc Cung Bách Lý sắc mặt đen kịt thu tay lại.
Hắn đã ra tay ngăn cản nhưng Sở Hưu vẫn giết người được, hiển nhiên đây là chuyện rất mất mặt.
Nhưng Bắc Cung Bách Lý cũng rất bất đắc dĩ, hắn là võ giả xuất thân từ quân đội, võ đạo mạnh mẽ hùng hồn, cương mãnh tới cực điểm.
Nếu là ở bên ngoài, có chỗ cho hắn thi triển, hắn chẳng phải sợ Sở Hưu. Nhưng trong chỗ nhỏ hẹp này hắn còn phải lo cho Hạng Long, không thể phát huy toàn bộ thực lực. Hơn nữa đối mặt với đủ loại võ kỹ quỷ dị tầng tầng lớp lớp trong tay Sở Hưu, hắn cũng rất bất đắc dĩ.
Nhìn thi thể Nhậm Thiên Lý ở bên dưới, Hạng Long tức tới mức toàn thân run lẩy bẩy. Hắn đẩy Hàn công công đang ngăn trước mặt ra, chỉ Sở Hưu tức giận nói: “Sở Hưu! Ngay trước mặt trẫm mà ngươi dám ra tay giết ngươi, ngươi thật to gan!”
Sở Hưu chắp tay thi lễ nói: “Bệ hạ thứ lỗi, thần biết bệ hạ nhớ tình xưa, không nỡ ra tay, cho nên thần mới ra tay thay cho bệ hạ.
Cái hạng vô sỉ thông đồng với nước khác này phải chém mới khiến trong lòng khoan khoái. Có chỗ vô lễ, mong bệ hạ chớ trách.
Hiện giờ thiên hạ đang đầy sóng gió, thần vừa trải qua một kiếp nạn, Đại Quang Minh Tự lại chẳng mất tới một cọng lông. Trong thời khắc quan trọng này mà tên tiểu nhân Nhậm Thiên Lý lại dám thông đồng với nước khác, nhất định phải dùng thủ đoạn lôi đình diệt trừ!”
Hàn công công lo lắng nhìn Hạng Long tức tới mức toàn thân run rẩy. Lúc này ánh mắt Hạng Long nhìn Sở Hưu đã mang theo sát khí không hề che giấu.
Nhưng một lúc sau, sát khí quanh người Hạng Long lại tản mát, hắn mệt mỏi phất tay nói: “Được rồi, các ngươi đi đi.”
Nghe câu này, những khí tức từ Cung Phụng Đường của hoàng thất mới đi khỏi.
Sở Hưu thi lễ với Hạng Long: “Nếu thế, thần cáo lui.”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp dẫn người thong dong bỏ đi.
Sau khi đám người Sở Hưu đi khỏi, cả Ngũ Ương đạo nhân và Bắc Cung Bách Lý cũng cáo từ, lúc này Hạng Long mới đột nhiên nắm chén trà bên cạnh, quăng mạnh xuống đất, gầm lên như con sư tử phẫn nộ: “Khốn kiếp! Hắn dám uy hiếp trẫm! Hắn dám uy hiếp trẫm!”
Có ai không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Sở Hưu lúc vừa rồi? Dù sao Hạng Long cũng hiểu.
Đó không phải giải thích, mà là uy hiếp và cảnh cáo!
Trên giang hồ sóng gió đang dữ dội, không yên ổn. Với lực lượng mà Sở Hưu thể hiện ra lúc này, chỉ riêng Thanh Long Hội cũng đủ gây uy hiếp cho Bắc Yên.