Nếu muốn động tới Tàng Kiếm Sơn Trang, nhất định phải ra tay nhân lúc kiếm trận chưa khởi động, bằng không kinh động tới kiếm trận sẽ là một phiền phức rất lớn.
Hay là thế này đi, ta chọn vài gương mặt mới trong Trấn Võ Đường, bảo bọn họ hóa trang thành người giúp việc hay đệ tử ngoại môn, nghĩ cách đi vào trong Tàng Kiếm Sơn Trang.
Sau đó nội ứng ngoại hợp, nghĩ cách đánh vào Tàng Kiếm Sơn Trang trước khi trận pháp khởi động.
Sở Hưu khoát tay áo nói: “Sao phải phiền phức như vậy? Trực tiếp đưa thiếp cho Tàng Kiếm Sơn Trang, bảo bọn chúng giao Lưu Quang Tà Nguyệt ra, ta sẽ không nhắc tới chuyện quá khứ nữa.
Bằng không, hắn không đưa, ta sẽ tự đến lấy.”
Mai Khinh Liên ngạc nhiên, Bàng Hổ ở bên cạnh cũng gãi đầu, tự nhiên hắn cảm thấy Sở Hưu còn giống kẻ cướp hơn mình.
“Đơn giản thô bạo như vậy thôi à?” Mai Khinh Liên vẫn không thể tiếp thu được cách làm này.
Sở Hưu gõ bàn: “Đúng, đơn giản thô bạo vậy thôi.
Rõ ràng có thể dùng thực lực tuyệt đối để giải quyết vấn đề, vì sao cứ phải phức tạp hóa lên?
Trong Ngũ Đại Kiếm Phái, thực lực Tàng Kiếm Sơn Trang vốn ở cuối cùng, cho dù Thương thành chủ không ra tay, chúng ta cũng có thể tự giải quyết.
Trình Đình Sơn chịu giao kiếm thì coi như hắn thức thời, chúng ta cũng đỡ tốn sức.”
Mai Khinh Liên không hỏi là nếu Trình Đình Sơn không thức thời thì sao, với cách hành xử của Sở Hưu, đã quá rõ ràng rồi.
Nhưng phương thức này vẫn làm cho Mai Khinh Liên khó lòng thích ứng, dù sao trên giang hồ cũng không mấy người như Sở Hưu, uy hiếp trắng trợn, đòi bảo vật của người ta.
Nhưng nghĩ kỹ lại, có vẻ như rất có lý. Cho nên Mai Khinh Liên dựa theo lời của Sở Hưu, trực tiếp phái người đưa thiếp tới Tàng Kiếm Sơn Trang, nói đúng như lời Sở Hưu, không thay đổi một chữ. Có thể nói thái độ phách lối tới cực điểm.
Tàng Kiếm Sơn Trang ở Đông Tề, khi Trình Đình Sơn thấy thiếp của Sở Hưu, phản ứng đầu tiên của hắn là phẫn nộ, tiếp đó là hoảng sợ.
Ban đầu ở Huyễn Hư Lục Cảnh, hắn tận mắt chứng kiến Sở Hưu thịt nát xương tan, lúc đó Trình Đình Sơn còn lấy làm may mắn.
Nhưng ai mà ngờ không tới một năm sau đã có tin Sở Hưu sống lại, hơn nữa thực lực còn cao hơn quá khứ.
Lúc đó Trình Đình Sơn cũng vô cùng hoảng sợ, tưởng Sở Hưu sẽ tới gây chuyện với mình.
Nhưng ai mà ngờ Sở Hưu tung hoành trên giang hồ nhưng chẳng hề tới tìm hắn. Chuyện này cũng khiến Trình Đình Sơn thở phào một tiếng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy tấm thiệp này, tâm trạng Trình Đình Sơn lại như ngồi cáp treo, lên lên xuống xuống.
Cứ như vậy, Trình Đình Sơn cảm thấy cho dù mình không bị Sở Hưu giết chết chắc cũng bị y dọa chết.
Thở dài một tiếng, Trình Đình Sơn gọi một người hầu tới nói: “Tới Thủ Kiếm Các triệu tập chư vị trưởng lão nghị sự.”
Nói chính xác hơn, thật ra Tàng Kiếm Sơn Trang không chỉ có một tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan là Trình Đình Sơn, còn có những võ giả thế hệ trước.
Nhưng những võ giả thế hệ trước đã không thể ra tay nữa, không phải không muốn mà là không thể.
Tàng Kiếm Sơn Trang thu thập danh kiếm trong thiên hạ, trong đó có không ít thần binh.
Nhưng thần binh có kiếm linh, mà kiếm linh cũng có tư duy, cho nên nếu không cẩn thận làm kiếm linh hao tổn có thể khiến cho phẩm cấp của danh kiếm giảm sút.
Cho nên mỗi thế hệ Tàng Kiếm Sơn Trang đều có người bước vào Thủ Kiếm Các, dùng tâm huyết của bản thân để chăm sóc thần kiếm, bất luận cảnh giới ra sao cũng không cho phép ra ngoài, hầu kiếm tới cuối đời.
Người trong giang hồ đều nói trong Tàng Kiếm Sơn Trang thì kiếm còn quan trọng hơn người. Câu nói này không chỉ là trào phúng mà là sự thật.
Đương nhiên, thần binh có linh, Tàng Kiếm Sơn Trang làm vậy hơn ngàn năm không phải không được báo đáp.
Ít nhất tất cả danh kiếm thần binh trong Tàng Kiếm Sơn Trang đều cho phép Tàng Kiếm Sơn Trang sử dụng, giúp bọn họ bày kiếm trận, coi như có qua có lại.
Tuy Trình Đình Sơn là trang chủ nhưng chuyện này vẫn phải bàn bạc với các trưởng lão. Huống chi các trưởng lão này mới là thủ đoạn thật sự của Tàng Kiếm Sơn Trang, những danh kiếm thần binh kia đều do bọn họ chăm sóc, mức độ phù hợp với bọn họ là cao nhất. Một khi Tàng Kiếm Sơn Trang nguy cấp cần vận dụng kiếm trận, vẫn phải dựa vào các trưởng lão này.
Trong một gian phòng của Thủ Kiếm Các, Trình Đình Sơn ngồi bên dưới, sáu trưởng lão Tàng Kiếm Sơn Trang ngồi một bên.
Sắc mặt bọn họ đều tái mét, thân thể gầy gò, hiển nhiên quanh năm không thấy ánh mặt trời, lại thêm hao tổn khí huyết lâu ngày.
Thật ra mỗi đời lại có chừng trăm võ giả vào Thủ Kiếm Các hầu kiếm, nhưng sau mấy chục năm chỉ còn lại sáu người này.
Tuy những võ giả bước vào Thủ Kiếm Các đều không thiếu tài nguyên tu luyện các thứ, thậm chí còn được ưu tiên cung ứng, nhưng thực lực người đi vào Thủ Kiếm Các vốn không đồng đều, lại thêm quanh năm suốt tháng bị hao tổn khí huyết, tuổi thọ rất ngắn, còn chưa tới cảnh giới Chân Đan đã chết gần hết, chỉ còn sáu người bọn họ sống được tới hiện tại.
Trình Đình Sơn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Chư vị trưởng lão, trước mắt đang là thời khắc Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta nguy nan nhất. Các vị cũng đã đọc tấm thiệp của Sở Hưu rồi đấy, thanh Lưu Quang Tà Nguyệt này, rốt cuộc chúng ta đưa hay không đưa đây?”
“Đương nhiên là không!”
Sáu trưởng lão đồng thanh đáp.
Một người trong đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta tôn kiếm lên đầu, hầu kiếm cả đời, kiếm chính là mạng sống của chúng ta!
Có người muốn đoạt mạng của ngươi, ngươi có cho hắn không?”
Trình Đình Sơn cười khổ nói: “Nhưng nếu không đưa, e là tên Sở Hưu kia sẽ đoạt mạng chúng ta thật.
Các vị trưởng lão, có lẽ các vị ở trong Thủ Kiếm Các đã lâu, không biết tin tức bên ngoài. Hung danh của tên Sở Hưu kia đã lan khắp giang hồ.
Vừa rồi Tu Bồ Đề Thiền Viện liên thủ với Thuần Dương Đạo Môn đối phó với hắn, nhưng hắn vẫn chống được.
Kinh khủng nhất là bên phe hắn có một vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, e là thực lực của đối phương đã đủ để hủy diệt Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta!”
Sáu vị trưởng lão này quanh năm sống trong Thủ Kiêm Các nên tư tưởng và cách làm việc có phần cực đoan, nhưng bọn họ không phải ngu ngốc.
Nếu chỉ là Chân Hỏa Luyện Thần, vậy Tàng Kiếm Sơn Trang bọn họ dùng kiếm trận là chặn được. Nhưng nếu là chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền xuất thủ, kiếm co mạnh nữa cũng chẳng mạnh bằng bậc chí tôn trên giang hồ như vậy.
Sau khi im lặng cả nửa ngày, một trưởng lão nói: “Chẳng phải Kiếm Vương Thành, Phong Vân Kiếm Trủng và Tọa Vong Kiếm Lư đều muốn kiếm trận của Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta à?
Không thể đưa kiếm cho bọn họ, để bọn họ tự tìm đi. Nhưng có thể đưa kiếm trận cho bọn họ, nhờ bọn họ ra tay giúp chúng ta lần này.
Tuy Ngũ Đại Kiếm Phái không phải đồng khí liên chi, nhưng cũng không đến mức bỏ mặc.
Nghe nói Việt Nữ Cung bị chính tên Sở Hưu kia hủy diệt. Hôm nay nếu Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta cũng bị hắn diệt trừ, vậy Ngũ Đại Kiếm Phái cũng mất mặt.
Nhân Vương Kiếm của Kiếm Vương Thành có thể địch nổi Thiên Địa Thông Huyền. Phong Vân Kiếm Trủng thì ai biết bọn họ ẩn giấu thủ đoạn ra sao? Không biết lão yêu quái trong Tọa Vong Kiếm Lư đã chết hay chưa. Tuy bề ngoài ba phái này không có Thiên Địa Thông Huyền nhưng đều có tư cách đánh trận này.”
Trình Đình Sơn nghe vậy lập tức nói: “Nếu mấy vị trưởng lão tính toán như vậy, ta sẽ thu xếp.”
Thật ra đây cũng là đối sách trong lòng Trình Đình Sơn, chẳng qua hắn không nói ra thôi.
Vì suy nghĩ đầu tiên của hắn là trực tiếp nhận thua, giao Lưu Quang Tà Nguyệt ra cho xong. Nhưng nếu làm vậy chắc chắn các đệ tử trong Tàng Kiếm Sơn Trang sẽ bất mãn, cho rằng vị trang chủ của mình nhút nhát.
Còn bây giờ hắn kéo các vị trưởng lão đến, mọi người cùng quyết đinh, cho dù tốt xấu ra sao thì người chịu trách nhiệm cũng không chỉ có mình hắn.