Thẩm Bão Trần bước lên trước một bước, thản nhiên nói: “Sở đại nhân có thể thử xem, vị cường giả bên cạnh ngươi kia thật sự là Thiên Địa Thông Huyền, nhưng sau khi đánh với thần tăng Rama một trận, ta không tin hắn không bị thương tổn gì.
Không phải Tọa Vong Kiếm Lư và Phong Vân Kiếm Trủng không có thủ đoạn gì. Chỉ là một thanh kiếm thôi, sao Sở đại nhân phải trả giá lớn như vậy, liệu có đáng không?”
Thương Thiên Lương đứng bên cạnh Sở Hưu hừ lạnh một tiếng: “Cho dù có bị thương lão phu vẫn có thể đánh được!”
Đúng là thực lực của Thần Tăng Rama cực kỳ cường đại, phương thức chiến đấu cứng chọi cứng của Thương Thiên Lương tuy đã chặn được Rama, nhưng chính hắn cũng bị thương không nhẹ.
Hắn không có Bất Diệt Ma Đan cho nên lúc này Sở Hưu đã khỏi hẳn mà Thương Thiên Lương vẫn còn chút thương thế chưa chữa trị xong.
Ngay lúc hai bên giương cung bạt kiếm, một âm thanh lại đột nhiên vang lên: “Chư vị nghe ta nói này, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, cần gì làm lớn như vậy?”
Phương Thất Thiếu và Bạch Tiềm của Kiếm Vương Thành từ phía sau đi tới, hắn vừa cười hớn hở vừa chào hỏi đám người.
“Sở huynh, đã lâu không gặp. À, không đúng, nói đúng hơn là ta vừa gặp ngươi gần đây, nhưng đã lâu rồi ngươi không gặp ta, có thấy nhớ không?
Ai da, Thẩm tông chủ của Tọa Vong Kiếm Lư, ngài đúng là càng ngày càng trẻ. Nếu ngài trẻ thêm chút nữa không khéo sẽ cướp hết danh tiếng của đám ‘tuấn kiệt trẻ tuổi’ chúng ta mất.
Vị Vô Danh lão tiền bối của Phong Vân Kiếm Trủng này, thân thể vẫn rất rắn chắc, xem ra sống trên trăm tuổi cũng không thành vấn đề. À mà lão tiền bối bao nhiêu tuổi rồi?”
Bạch Tiềm đứng bên cạnh Phương Thất Thiếu thiếu chút nữa là chui xuống đất, thật quá mất mặt!
Nhưng không thể không nói, sau mấy lời luyên thuyên của Phương Thất Thiếu, bầu không khí vốn căng thẳng ở nơi này đã dịu đi một chút.
Sở Hưu gật đầu nói: “Đã lâu không gặp, ta nghe nói ngươi bị Kiếm Vương Thành cấm túc, giờ đã hoàn thành yêu cầu của Kiếm Vương Thành, cho phép xuất quan rồi?”
Phương Thất Thiếu cười xấu hổ, khó khăn lắm hắn mới tìm được một lý do ra ngoài, còn bị người khác đi theo giám sát. Có lẽ nếu hắn muốn thật sự tự do hoặc là nhịn tới khi bước lên chức tông chủ của Kiếm Vương Thành, hoặc là trưởng thành tới mức đánh ngã cả ba người Thẩm Thiên Vương.
Thẩm Bão Trần lại nhíu mày nói: “Kiếm Vương Thành phái ngươi tới à?”
Thẩm Bão Trần không có ý coi thường Phương Thất Thiếu, trong số đệ tử trẻ tuổi của Ngũ Đại Kiếm Phái, xét về mặt thiên phú tiềm lực thì không ai có thể sánh vai được với Phương Thất Thiếu.
Trong thế hệ trẻ tuổi này có rất nhiều yêu nghiệt, cho dù so sánh với bọn họ, Phương Thất Thiếu cũng không kém quá nhiều. Thân là người thừa kế Kiếm Vương Thành, vị trí của Phương Thất Thiếu trong toàn bộ Kiếm Vương Thành chưa chắc đã kém hơn bọn Độc Cô Ly, thậm chí còn cao hơn.
Vì Độc Cô Ly đại diện cho lực lượng đã gần xuống dốc, còn Phương Thất Thiếu đại diện cho tương lai xán lạn.
Nhưng trong tình thế này, Kiếm Vương Thành điều hai cảnh giới Chân Đan thì có ích lợi gì?
Phương Thất Thiếu cười hì hì nói: “Nhiều người hay ít người không quan trọng, quan trọng là có tác dụng. Chư vị, có gì thì từ từ rồi nói, có việc thì bàn bạc, sao phải chém chém giết giết làm gì?”
Nói xong, Phương Thất Thiếu nhìn sang phía Sở Hưu: “Sở huynh, nể mặt ta, bình tĩnh nói hai câu được không?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta vẫn rất bình tĩnh, đương nhiên điều kiện là ta lấy được thứ mình muốn.”
Phương Thất Thiếu gật đầu nói: “Sở huynh, nói rõ ra thì hôm nay ngươi nhất định phải giải quyết thù hận năm xưa với Tàng Kiếm Sơn Trang hay chỉ muốn lấy thần kiếm Lưu Quang Tà Nguyệt?”
Sở Hưu chỉ vào Trình Đình Sơn nói: “Nói một lời không dễ nghe, bây giờ kẻ thù của Sở Hưu ta trải rộng khắp giang hồ, nhiều vô số kể, một tên Trình Đình Sơn này thì tính là gì?
Trước đó ta đã đưa thiệp cho Tàng Kiếm Sơn Trang nói rất rõ ràng, chỉ cần Tàng Kiếm Sơn Trang giao thanh Lưu Quang Tà Nguyệt ra, ta có thể chấm dứt triệt để những ân oán khi xưa. Nhưng hiển nhiên, Trình trang chủ không muốn làm như vậy.”
Phương Thất Thiếu chuyển ánh mắt sang phía Trình Đình Sơn. Trình Đình Sơn cũng cắn răng nói: “Phương công tử, không phải Tàng Kiếm Sơn Trang cố chấp mà là có quy củ. Những thứ khác thì đưa được, chỉ có những thanh thần kiếm mà Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta cất giữ là không thể giao ra!
Hôm nay Sở Hưu ỷ vào thực lực cường đại tới đòi, Tàng Kiếm Sơn Trang mà nhận thua, ngày sau Bái Nguyệt Giáo cũng tới đòi, vậy Tàng Kiếm Sơn Trang ta có đưa hay không?
Nếu làm thế, Tàng Kiếm Sơn Trang ta vĩnh viễn không có ngày nào yên ổn!
Kiếm chính là tính mạng của Tàng Kiếm Sơn Trang, thần binh danh kiếm đều bị người khác lấy mất, mạng của Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta cũng chẳng còn. Ngươi nói xem, liệu có thể tùy tiện giao ra được không?”
Phương Thất Thiếu hiểu rõ gật đầu, hắn đột nhiên hỏi: “Sở huynh, thần binh Lưu Hỏa của Trường Sinh Kiếm Tông lúc trước đang ở chỗ ngươi à?”
Sở Hưu sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Lúc trước y hủy diệt Trường Sinh Kiếm Tông, đúng là đã đoạt được thần binh Lưu Hỏa.
Nhưng bên cạnh y có rất ít võ giả dùng kiếm, tạm thời không có tác dụng gì cho nên tạm thời Sở Hưu giữ lại thanh Thẩm Bạch này.
Phương Thất Thiếu cười hì hì nói: “Thế thì tốt rồi, ngươi giữ lại Lưu Hỏa Kiếm cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng lấy nó ra trao đổi Lưu Quang Tà Nguyệt.
Một thanh thần kiếm đổi một thanh thần kiếm khác, công bằng rồi. Sở huynh, Trình trang chủ, các ngươi thấy sao?”
Phương Thất Thiếu vừa dứt lời, mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Mục tiêu của Sở Hưu chỉ là Lưu Quang Tà Nguyệt, thanh Lưu Hỏa đã nằm hít bụi trong hộp báu không gian của hắn rất lâu rồi, có đem ra cũng chẳng quan trọng.
Điều khiến y kinh ngạc là không ngờ cái gã thiếu đứng đắn như Phương Thất Thiếu cũng có thể nghĩ ra ý tưởng như vậy.
Thẩm Bão Trần cũng nghĩ vậy, nếu không cần thiết bọn họ không muốn xung đột với Sở Hưu. Chuyện này mà giải quyết như vậy là tốt nhất.
Người kinh ngạc nhất thật ra là Bạch Tiềm.
Võ giả trong Kiếm Vương Thành, chỉ cần tiếp xúc với Phương Thất Thiếu một thời gian đều không thể không lo lắng cho tương lai của Kiếm Vương Thành.
Với tính cách của Phương Thất Thiếu, tương lai nếu hắn tiếp nhận Kiếm Vương Thành, chỉ nghĩ thôi bọn họ cũng thấy bực mình.
Nhưng cứ xem thủ đoạn của Phương Thất Thiếu lúc này, hắn không ngốc cũng không đơn thuần, chẳng qua một số lúc hắn không muốn suy nghĩ mấy chuyện xiên xiên vẹo vẹo kia thôi.
Còn những chuyện ngu ngốc mất mặt mà Phương Thất Thiếu từng làm, tuy nghe cũng thấy bó tay nhưng trên thực tế hắn chưa bao giờ làm tổn hại lợi ích của Kiếm Vương Thành.
Bạch Tiềm nhìn Phương Thất Thiếu như đang suy ngẫm, có vẻ như trước đây mọi người coi thường hắn rồi.
Phương Thất Thiếu nhìn sang phía Trình Đình Sơn. Ý tưởng của hắn làm mọi người đều hài lòng, chỉ thiếu mỗi Trình Đình Sơn.
Trình Đình Sơn cắn răng chuẩn bị đáp ứng.
Từ uy hiếp chuyển thành trao đổi, thật ra vẫn là Tàng Kiếm Sơn Trang chịu thiệt.
Trên kiếm phổ, Lưu Quang Tà Nguyệt xếp hạng hai mươi sáu còn LƯu Hỏa xếp hạng ba mươi sáu, kém tới tận mười hạng.
Nhưng bây giờ Tàng Kiếm Sơn Trang chỉ cần cái tiếng, chỉ cần không trực tiếp giao thần binh ra ngoài, mọi chuyện đều dễ bàn.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói già nua kích động đột nhiên vanglên: “Không được! Tuyệt đối không được!
Lưu Quang Tà Nguyệt do lão phu dùng khí huyết chăm sóc mấy chục năm, làm sao giao cho tên ma đầu Sở Hưu được?”
Một trưởng lão của Tàng Kiếm Sơn Trang chạy hẳn ra ngoài gào thét, gương mặt đầy kích động.
Chỉ trong chớp mắt, Trình Đình Sơn biến sắc, nụ cười nhẹ trên mặt Sở Hưu cũng hóa thành âm trầm.
Phương Thất Thiếu thở dài một tiếng, có người muốn lao đầu vào chỗ chết, hắn cũng chẳng có cách nào.