Côn Luân Ma Chủ

Chương 1185. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ 1




Lần này Kiếm Vương Thành tới như người qua đường, tuy biểu hiện của Phương Thất Thiếu không tệ nhưng rất đáng tiếc, có người không chịu nể mặt.

Còn bây giờ Bạch Tiềm lên tiếng hòa giải, một là không muốn Kiếm Vương Thành thành người qua đường, hai là không muốn Tàng Kiếm Sơn Trang bị hủy diệt.

Trong Ngũ Đại Kiếm Phái, mỗi môn phái đều được truyền thừa hơn ngàn năm, cho nên giữa Ngũ Đại Kiếm Phái tuy cũng có cạnh tranh lục đục nhưng không nghiêm trọng như những thế lưucj khác.

Võ đạo như Phù Ngọc Sơn Chính Ma Đại Chiến là Ngũ Đại Kiếm Phái gây ra, đổi thành thế lực khác, có muốn liên thủ gây dựng thanh thế lớn như vậy cũng không được.

Tàng Kiếm Sơn Trang đã nửa tàn phế, nhưng cho dù tàn phế một nửa thì giữ lại danh tiếng vẫn tốt hơn bị diệt môn!

Sở Hưu thản nhiên nói: “Từ đầu ta đã cho Tàng Kiếm Sơn Trang cơ hội rồi, khổ nỗi có người không quý trọng, chưa thây quan tài chưa đổ lệ.”

Bạch Tiềm thở dài một tiếng, nói với Trình Đình Sơn: “Trình trang chủ, đúng là kiếm khách thà gãy chứ không cong. Nhưng kiếm gãy có thể rèn lại, người chết thì mất hết.

Tàng Kiếm Sơn Trang phát triển suốt bao năm, giờ ngươi cam tâm nhìn Tàng Kiếm Sơn Trang bị hủy trong tay mình ư? Ngươi muốn làm trang chủ cuối cùng của Tàng Kiếm Sơn Trang à?

Nhận thua đi, cho dù ngươi có làm ngọc nát cũng không thể uy hiếp được Sở đại nhân. Lưu lại hạt giống cho Tàng Kiếm Sơn Trang đi.”

Trình Đình Sơn cười đau thương, nhìn lướt qua vẻ mặt khủng hoảng hoặc xao động của các đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang.

Có lẽ từ lúc đầu Tàng Kiếm Sơn Trang bọn họ đã chui vào ngõ cụt.

Người quan trọng hay kiếm quan trọng? Tàng Kiếm Sơn Trang chọn cái sau, kết quả vì một thanh kiếm mà chết mất bao nhiêu người. Nếu từ đầu hắn đã nhận thua, kết cục đã không như vậy!

Sở Hưu nói không sai, lần này Tàng Kiếm Sơn Trang là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lúc hối hận thì đã muộn.

Câu nói cuối cùng của Tàng Kiếm Sơn Trang đánh trúng điểm mà Tàng Kiếm Sơn Trang không muốn đối mặt nhất.

Tàng Kiếm Sơn Trang truyền thừa mấy ngàn năm, hắn không muốn làm vị trang chủ cuối cùng, như vậy mặt mũi đâu mà gặp liệt tổ liệt tông?

Huống chi thực lực của Sở Hưu đã cường đại tới mức khiến người ta run rẩy. Cho dù có đồng quy vu tận, ngoài làm cho Sở Hưu không chiếm được Lưu Quang Tà Nguyệt, hắn đâu có được gì?

Lúc này Bạch Tiềm lại nói: ”Trình trang chủ, Ngũ Đại Kiếm Phái tồn tại đã lâu, chắc ngươi cũng biết rốt cuộc Ngũ Đại Kiếm Phái cần gì.

Tuy ngày thường chúng ta có tranh chấp với nhau, ai cũng muốn lên đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái. Nhưng thân là kiếm tu, chúng ta hy vọng toàn bộ nhánh kiếm tu trở nên phồn vinh hưng thịnh.

So với việc để mấy môn phái linh tinh khác trở thành một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, chúng ta hy vọng Tàng Kiếm Sơn Trang tiếp tục ở lại vị trí này.

Trình Đình Sơn buông tay thôi. Tuy lần này Tàng Kiếm Sơn Trang của ngươi đã tổn thương nặng nề, nhưng Kiếm Vương Thành có thể cam đoan nếu hạng trộm cướp khác dám có ý đồ với Tàng Kiếm Sơn Trang, Kiếm Vương Thành chúng ta sẽ ra tay.”

Trên giang hồ thật ra địa vị của Ngũ Đại Kiếm Phái là đặc biệt nhất. Bọn họ không có tranh chấp về đạo thống, chỉ có chấp nhất đối với kiếm đạo.

Thậm chí nhánh kiếm đạo trở nên độc lập với ba nhánh Đạo Phật Ma, trở thành nhánh võ đạo lớn nhất trên giang hồ hiện nay.

Đương nhiên đây còn chưa phải mộng tưởng cuối cùng của tất cả võ giả tu kiếm, mộng tượng của bọn họ là có thể đạt tới mức độ sánh vai cùng Đạo Phật Ma. Đây mới kiếm đạo hưng thịnh trong lý tưởng của bọn họ.

Cho nên tuy Ngũ Đại Kiếm Phái luôn có tranh chấp nhưng bọn họ không hẹn mà cùng bảo toàn lợi ích và tương lai của toàn bộ nhánh kiếm đạo.

Trong Bát Tông Thất Phái, có không ít tông môn dùng kiếm, nhưng vì sao bọn họ không thể thay thế tông môn yếu nhất là Việt Nữ Kiếm, trở thành một trong Ngũ Đại Kiếm Phái? Vì sao không thể là Lục Đại Kiếm Phái?

Vì kiếm đạo của bọn họ không thuần túy.

Cho dù Việt Nữ Cung và Tàng Kiếm Sơn Trang có yếu hơn nữa, kiếm đạo truyền thừa của bọn họ cũng được kiếm phái khác tán thành. Còn các tông môn như Ba Sơn Kiếm Phái, Thương lan Kiếm Tông, tuy cũng mang danh là kiếm tông nhưng thực tế truyền thừa kiếm đạo của bọn họ lại không được các kiếm phái khác tán thành.

Cho nên dù Tàng Kiếm Sơn Trang đã sa sút tới mức này, trước khi có kiếm phái đủ năng lực thay thế Tàng Kiếm Sơn Trang, Kiếm Vương Thành vẫn muốn che chở cho Tàng Kiếm Sơn Trang, đây không phải lời nói xuông.

Trình Đình Sơn thở dài một tiếng, khảnh khắc đó hắn như già đi mười mấy tuổi.

Hắn vẫy tay, một thanh trường kiếm lóng lánh ánh sao từ trong kiếm trận bay ra, cắm trước mặt Sở Hưu.

“Lưu Quang Tà Nguyệt, là của ngươi, Sở Hưu.”

Trình Đình Sơn miễn cưỡng nói câu này, như dốc hết toàn bộ sức lực của mình.

Kiếm khách thà gãy chứ không cong, lần này Trình Đình Sơn cúi đầu chịu thua, đã khiến Tàng Kiếm Sơn Trang mất hết thể diện.

Tuy hắn cũng đã chuẩn bị để chết theo sáu  vị trưởng lão Tàng Kiếm Sơn Trang, nhưng trong một số thời điểm, sống còn gian nan hơn là chết.

Đã lấy được Lưu Quang Tà Nguyệt, Sở Hưu trực tiếp đánh tiếng với Thương Thiên Lương, quay người bỏ đi.

Sở Hưu cũng rất coi trọng chữ tín, dù sao bây giờ Sở Hưu cũng có thể coi là một đại nhân vật khuấy động phong vân trên giang hồ, cũng nên tích lũy danh tiếng. Mặc dù không cần làm chuyện tốt nhưng ít nhất cũng phải để uy tín của Sở Hưu đáng tin cậy hơn một chút.

Đương nhiên quan trọng hơn là thời gian vừa qua y đã rất ngông nghênh rồi, nếu còn diệt trừ Tàng Kiếm Sơn Trang nữa, kiêu căng hơn nữa là làm mất lòng tam đại kiếm phái còn lại.

Sau khi Sở Hưu đi khỏi, Vô Danh Lão Nhân của Vô Tâm Kiếm Trủng thấy mọi chuyện đã được giải quyết, không nói không rằng, trực tiếp quay người bỏ đi.

Thẩm Bão Trần nhìn bộ dạng thê thảm của Tàng Kiếm Sơn Trang, thầm lắc đầu.

Nhớ khi xưa trong trận Phù Ngọc Sơn Chính Ma Đại Chiến, Tàng Kiếm Sơn Trang còn rất hăng hái, nhưng bây giờ đã suy yếu tới mức này.

Lần này Tàng Kiếm Sơn Trang tổn thất nặng nề, chưa nói tới chuyện mất Lưu Quang Tà Nguyệt, các trưởng lão trong Thủ Kiếm Các của Tàng Kiếm Sơn Trang đều chết sạch. Tàng Kiếm Sơn Trang phải đưa một nhóm người mới vào Thủ Kiếm Các, cũng khiến lực lượng bản thân tổn thất lớn.

E là trong mười năm tới Tàng Kiếm Sơn Trang sẽ không xuất hiện trong giang hồ.

Chuyện này khiến Thẩm Bão Trần cũng thổn thức không thôi. Đây là kết cục của thực lực yếu kém, trên giang hồ không có thực lực chính là sai lầm lớn nhất.

Sau khi lấy được Lưu Quang Tà Nguyệt, Sở Hưu không trì hoãn, trực tiếp mang Lưu Quang Tà Nguyệt tới Kính Hồ Sơn Trang.

Dọc con đường này, tin tức liên quan tới trận chiến ở Tàng Kiếm Sơn Trang cũng lan truyền.

Trước Sở Hưu định khiêm nhượng một chút, vì một khi chuyện này đồn ra, Sở Hưu lại trở thành tiêu điểm trong giang hồ, vô số người đang nói tới hành động phách lối bá đạo, điên cuồng tới cực điểm của y.

Y vừa mới đánh với Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn xong, chẳng bao lâu đã lại gây hấn với Ngũ Đại Kiếm Phái, thật không biết nói gì cho phải.

Nhưng không ít tông môn lại lo lắng, tên Sở Hưu này ngông cuồng như vậy, liệu tương lai có uy hiếp bọn họ không?

Lần này Sở Hưu không kiếm được chút thanh danh nào, thậm chí còn nhận được hung danh và e ngại hơn hẳn trước đây.