Mãi tới lần trước, trong quá trình tính toán về Sở Hưu hắn có sai lầm, thậm chí còn mù cả hai mắt, hắn mới hiểu được mình kém xa Hư Tĩnh.
Cho nên thời gian vừa qua phương trượng Rama đi kiểm tra tình trạng của các khổ hạnh tăng bên ngoài Tu Bồ Đề Thiền Viện, để hắn tạm thời quản lý thiền viện. Tiêu Ma Kha bèn dùng danh nghĩa Tu Bồ Đề Thiền Viện mời Hư Tĩnh tới cùng nghiên cứu thảo luận đạo về nhân quả.
Lúc này những người trong bộ lạc Nam Man thấy Hư Tĩnh, lập tức cung kính hành lễ, thái độ cực kỳ thành kính.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Hai người các ngươi tới rất đúng lúc, đừng nói mấy chuyện vô dụng. Bản đồ trong tay ta, hai phái các ngươi muốn đánh hay muốn liên thủ ta cũng chiều.
Muốn liên thủ thì bảo đám thổ dân đầu óc không bình thường này dẫn đường đi, đừng nói linh tinh làm trễ nải thời gian.”
Lần này nếu là Rama tới, vậy Sở Hưu cũng bất chấp Đại Hắc Thiên Ma Giáo hay Đại Bạch Thiên Ma Giáo, trực tiếp quay người rút lui.
Nhưng một Tiêu Ma Kha và một Hư Tĩnh, Sở Hưu còn chưa để trong mắt.
Hai người đều là võ giả tu luyện đạo về nhân quả, khả năng tính toán thiên cơ cực kỳ cường đại nhưng sức chiến đấu không bằng những cường giả như Hư Vân và Đông Hoàng Thái Nhất.
Huống chi Sở Hưu còn có Thiên Tử Vọng Khí Thuật, lúc chiến đấu bọn họ muốn suy tính y cũng không dễ dàng gì.
Tiêu Ma Kha nhắm hai mắt, sau khi mù hắn lại được một chỗ lợi, đó là không thể thấy được bất cứ tin tức gì từ ánh mắt hắn.
“Lấy bản đồ ra đi.”
Cuối cùng Tiêu Ma Kha vẫn chọn cách liên thủ với Sở Hưu.
Đại Hắc Thiên Ma Giáo có quan hệ rất đặc thù với nhánh Phật môn bọn họ. Nghe nói thậm chí hai bên xuất phát từ cùng một đạo thống, đương nhiên Phật môn tuyệt đối không thừa nhận điều này.
Nhưng nghe tin đất tổ của Đại Hắc Thiên Ma Giáo xuất thế, có thể nói Phật môn sẽ không vắng mặt, trong đó có nhiều bảo bối rất quan trọng đối với Phật môn bọn họ.
Đến thời điểm này, Sở Hưu cũng không lo bọn họ giở trò, trực tiếp ném bản đồ cho Tiêu Ma Kha.
Tiêu Ma Kha đưa bản đồ cho tộc trưởng Man tộc: “Doãn Kha, ngươi có thể tìm được vị trí trên bản đồ không?”
Tộc trưởng Man tộc kích động nói: “Không ngờ thượng sư còn nhớ tên của ta!”
Trong các bộ lạc trên đất Nam Man này, Thần Tăng là danh hiệu riêng của Rama, bọn họ gọi những tăng nhân khác của Tu Bồ Đề Thiền Viện là thượng sư.
Tộc trưởng Man tộc cầm bản đồ xem một lượt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ ta biết nơi này.
Thưa thượng sư, nơi đó có Tà Thần. Ngày trước trong tộc ta có trưởng bối đi qua nơi đó, lúc trở về đã hóa thành điên điên khùng khùng, cuối cùng toàn thân hóa thành tro bụi.”
Nghe đến đó tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía Sở Hưu.
Loại lực lượng tịch diệt kinh khủng này khá giống Diệt Tam Liên Thành Tiễn, có thể nhiễm lực lượng tịch diệt như vậy chắc hẳn là đất tổ của Đại Hắc Thiên Ma Giáo.
Ngay lúc đám người chuẩn bị khởi hành, không gian trước mặt bỗng vặn vẹo, một bóng người mặc áo bào đen xuất hiện trong làn ma khí lan tỏa, cười ha hả nói: “Xem ra ta tới chưa muộn. Chư vị, tính cả ta nữa nhé.”
Đệ Lục Thiên Ma Tông, Y Ba Tuần!
Người áo đen vừa xuất hiện chính là tông chủ Đệ Lục Thiên Ma Tông, Y Ba Tuần. Sở Hưu không có ác cảm gì với người này, Đệ Lục Thiên Ma Tông không thuộc về Ẩn Ma cũng không thuộc về Minh Ma, không có thù oán gì với Sở Hưu.
Nhưng khi thấy hắn, Tiêu Ma Kha lại nhíu mày, nụ cười trên mặt Hư Tĩnh cũng vụ tắt, thậm chí còn mang theo chút sát ý.
Đối với nhánh Phật môn, người trong Ma đạo đều là loại tà ma ngoại đạo đáng chết.
Nhưng nếu bảo bọn họ chọn một môn phái mà bọn họ căm hận nhất. Vậy Bái Nguyệt Giáo chưa được xếp hạng, nhánh Ẩn Ma không tính, thậm chí không đến lượt Sở Hưu. Xếp thứ nhất chắc chắn là Đệ Lục Thiên Ma Tông.
Công pháp của Đệ Lục Thiên Ma Tông trời sinh khắc chế nhánh Phật môn, dẫn dắt tâm cảnh của võ giả Phật môn, khiến cho tâm ma sinh sôi, phá hoại tu hành, có thể nói là khiến võ giả nhánh Phật môn hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Bọn họ có thể nhẫn nhịn hợp tác với Sở Hưu nhưng không thể chịu được việc hợp tác với Đệ Lục Thiên Ma Tông.
Thấy hai người kia như muốn động thủ, Y Ba Tuần vội vàng nói: “Hai vị, muốn vào Đại Hắc Thiên Ma Giáo không có ta là không được.
Có lẽ các ngươi không biết, Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta có liên quan tới Đại Hắc Thiên Ma Giáo, nói chính xác là liên quan tới căn nguyên truyền thừa của Đệ Lục Thiên Ma Tông.
Vị Lâm thần tướng này, ngươi chỉ muốn món đồ trong Đệ Lục Thiên Ma Tông nhưng chắc chắn ngươi không hiểu rõ tình hình trong đó đúng không?
Còn Sở Hưu, tuy Diệt Tam Liên Thành Tiễn là giáo chủ nhận được từ Đại Hắc Thiên Ma Giáo, nhưng có lẽ trong nhánh Ẩn Ma cũng không có miêu tả chi tiết về giáo phái này.
Đương nhiên Phật môn các ngươi cũng vậy. Tuy Phật môn các ngươi có đủ thứ liên hệ với Đại Hắc Thiên Ma Giáo nhưng chắc chắn chỉ miêu tả rất mơ hồ.”
Tiêu Ma Kha cau mày nói: “Nói như vậy Đệ Lục Thiên Ma Tông của ngươi và Đại Hắc Thiên Ma Giáo có liên hệ rất sâu, ghi chép rất kỹ lưỡng?”
Y Ba Tuần thản nhiên đáp: “Nói chính xác hơn là truyền thừa của Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta và truyền thừa của Đại Hắc Thiên Ma Giáo có cùng nguồn gốc.
Năm trăm năm trước Đại Hắc Thiên Ma Giáo vừa xuất hiện, Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta muốn nhân cơ hội điều tra căn cơ của đối phương.
Khổ nỗi Độc Cô giáo chủ ra tay quá nhanh, nhanh tới mức Đệ Lục Thiên Ma Tông còn chưa kịp phản ứng thì Đại Hắc Thiên Ma Giáo đã tan thành tro bụi.
Nhưng có thể khẳng định là công pháp của chúng ta có liên hệ, sau khi vào Đại Hắc Thiên Ma Giáo, có mặt ta thì chư vị cũng thuận lợi hơn nhiều.”
Tiêu Ma Kha suy nghĩ một chút rồi nói: “Doãn Kha, dẫn đường đi.”
Tuy Tiêu Ma Kha không nói thẳng ra là đồng ý cho Y Ba Tuần gia nhập, nhưng thái độ của hắn coi như đã chấp nhận.
Tộc trưởng man tộc kia thấy mình có cơ hội giúp đỡ thượng sư của Tu Bồ Đề Thiền Viện, kích động tới mức không kiềm chế nổi.
Sở Hưu thấy vậy cũng hơi hiếu kỳ, có trời mới biết rốt cuộc đám người Tu Bồ Đề Thiền Viện làm gì trên đất Nam Man mà đầu óc đám thổ dân Nam Man này bị đầu độc tới như vậy.
Trên đất Nam Man có rất nhiều rừng rậm nguyên thủy, cho dù là tăng nhân Tu Bồ Đề Thiền Viện như Tiêu Ma Kha cũng khó mà xác định được vị trí chính xác, chỉ có thổ dân Nam Man sống lâu năm trên đất này mới hiểu rõ về nó.
Trên đường, Sở Hưu hỏi Y Ba Tuần: “Y tông chủ, rốt cuộc ngươi hiểu về Đại Hắc Thiên Ma Giáo này tới mức nào?”
Y Ba Tuần nhíu mày nói: “Ta không phải họ Y. Được rồi, ngươi muốn gọi thế nào thì gọi.”
Y Ba Tuần thầm ngán ngẩm, hắn không phải người Trung Nguyên, giải thích mấy chuyện này rất phiền phức, Sở Hưu gọi thế nào thì tùy.
Thật ra nói tới Đại Hắc Thiên Ma Giáo, mối liên hệ phải truy ngược tới tận thời thượng cổ. Không riêng gì Đệ Lục Thiên Ma Tông, phân nửa thế lực trên giang hồ phải tìm hiểu ngược dòng tới thời thượng cổ.