Nhánh Phật tông thờ phụng vô số Phật Đà Bồ Tát nhưng không có ai quỷ dị như vậy. Tuy rất nhiều thứ chứng minh Đại Hắc Thiên Ma Giáo có liên quan tới Phật môn bọn họ, nhưng theo Tiêu Ma Kha, thứ này rõ ràng là Tà Thần.
Đúng lúc này, dị biến lại đột nhiên nảy sinh.
Ánh phật quang vừa rồi không hủy được tượng thần, còn tượng thần hấp thu chút phật quang đó không ngờ lại trở nên linh động, thân hình nhảy múa, trong mắt thứ ba tỏa ra ngọn lửa màu đen, chỉ chớp mắt đã lan tràn khắp đại điện.
Thấy cảnh này, Tiêu Ma Kha cũng ngơ ngác.
Thật ra hắn không phải người lỗ mãng, nếu cảm giác được bức tượng thần này có điểm nào không đúng, cho dù trong lòng hắn chán ghét Tà Thần đi nữa cũng không tùy tiện xuất thủ.
Nhưng trong cảm giác của hắn, tượng thần này chỉ được điêu khắc bằng đá bình thường, cũng như cánh cửa bên ngoài, chỉ thấm chút lực lượng tịch diệt mà thôi. Vì sao chỉ hấp thu phật quang của hắn mà lại có biến hóa như vậy?
Mà lúc này ngọn lửa màu đen chiếu rọi, đám người cũng nhìn thấy những thứ khác trong đại điện.
Vách đá bốn phía của đại điện khắc đầy phù điêu. Những phù điêu đó là từng cảnh tượng hóa thân của Shiva diệt thế. Lúc này dưới ngọn lửa màu đen, tất cả như sống lại, đánh về phía đám người.
Mọi người chưa từng gặp thứ gì quỷ dị như vậy, nếu nói là trận pháp vì sao không thấy chút ánh sáng trận đạo nào, vậy lấy gì ra phá trận?”
Không có đầu mối gì nên mọi người tự phát huy thân thủ, bắt đầu ngăn cản thứ quỷ dị này.
Nhưng lúc này trong cơ thể Sở Hưu lại rung động, đó là một lực lượng cực kỳ quen thuộc.
Nội dung trên một bức phù điêu khiến Sở Hưu thấy cực kỳ quen thuộc, trên đó khắc hình Shiva sử dụng mũi tên diệt thế bắn xuyên Tam Liên Thành.
Sở Hưu híp mắt lại, Diệt Tam Liên Thành Tiễn ngưng tụ, mũi tên tịch diệt bắn thẳng về bức phù điêu, chớp mắt đã phá tan nó.
Một luồng khí tức mờ ảo tới cực điểm ập về phía Sở Hưu. Chỉ trong khoảnh khắc, trước mắt Sở Hưu đã có vô số ảo ảnh.
Đó là cảnh tượng Shiva tay cầm ma cung hủy diệt Tam Liên Thành của tộc Atula.
Mũi tên kia mang theo hủy diệt và tử vong cực hạn, Tam Liên Thành được tôn là vĩnh viễn không bị công phá cũng bị hủy diệt dưới mũi tên này. Cảm giác này hoàn toàn khác biệt với khi Sở Hưu lĩnh ngộ Diệt Tam Liên Thành Tiễn, quan sát Độc Cô Duy Ngã bắn một mũi tên diệt Thiết Hoàng Bảo.
Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Độc Cô Duy Ngã đã mang theo khí tức riêng của hắn, còn Diệt Tam Liên Thành Tiễn mà Sở Hưu thấy lại là tiễn pháp nguyên thủy nhất, tựa như truyền thuyết sử thi.
Sở Hưu lập tức dồn tất cả tinh thần lực vào đó, khắc họa tất cả thần vận của mũi tên vào trong đầu mình.
Tất cả mọi chuyện diễn ra trong đầu Sở Hưu, nhìn như dài dằng dẵng nhưng thực tế chỉ trong nháy mắt.
Sở Hưu như hiểu ra điều gì, y vô thức nhìn về phía ba con mắt đang tỏa ra ngọn lửa màu đen của tượng thần Shiva. Một khắc sau, Sở Hưu trực tiếp lao về phía tượng thần.
Cảnh tượng Sở Hưu chạy về phía tượng thần khiến những người khác vô cùng ngạc nhiên, không hiểu rốt cuộc Sở Hưu định làm gì.
Trước đó Tiêu Ma Kha động tới tượng thần kia nên mới có chuyện, bây giờ ngươi còn dám động vào nó?
Hư Tĩnh vừa định nói gì đó, Lý Thu Dịch đã ngăn trước mặt Sở Hưu, tức giận nói: “Sở Hưu! Ngươi định làm gì? Ngươi lại làm bừa rồi, định chôn tất cả chúng ta ở đây chắc?”
Lý Thu Dịch đã ngứa mắt với hành động của Sở Hưu từ lâu, lúc này thấy y hành động như vậy, mụ còn tích cực ngăn cản Sở Hưu hơn cả Hư Tĩnh.
Hơn nữa trong số những người ở đây, tuy thực lực của Lý Thu Dịch chưa đến mức yếu nhất nhưng ngăn cản mấy bức phù diêu kỳ quái này lại gian nan nhất.
Lâm Thương Long thì khỏi cần nói, hiển nhiên thực lực của hắn đứng trên đỉnh cao của cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Tiêu Ma Kha và Hư Tĩnh tu luyện theo đạo về nhân quả, tạm không bàn về sức chiến đấu, ít nhất cũng có thể ứng phó tình hình trước mắt, không khiến mình bị thương.
Tuy Y Ba Tuần rất ít khi ra tay trên giang hồ, nhưng giờ nhìn lại, thực lực của hắn cũng không yếu, cho nên trong mọi người ở đây chỉ có mình Lý Thu Dịch là khá chật vật.
“Tránh ra!” Sở Hưu lạnh lùng nói.
Trước nay y không có cảm tình gì với nữ nhân này. Lần trước còn ỷ vào việc mình là tiền bối trong nhánh Ẩn Ma tới nói này nói nọ với y, đúng là không biết điều.
Lý Thu Dịch giọng the thé đáp: “Sở Hưu! Đây là thái độ của ngươi à? Lần trước thiếu chút nữa ngươi khiến toàn bộ nhánh Ẩn Ma bị kéo vào, lần này ngươi vẫn hành động lỗ mãng thiếu suy nghĩ như vậy. Ngươi động tới tượng thần kia, vạn nhất lại gây họa thì sao?
Làm việc đừng quá khích, bất chấp hậu quả như vậy, vì tư lợi mà hành động lung tung. Ngụy Thư Nhai còn muốn ngươi tiếp nhận nhánh Ẩn Ma, ta thấy hắn già quá hóa đồ đồ rồi, đúng là làm loạn!”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh lạnh, nội lực chân hỏa bùng cháy trên tay y, đột nhiên giơ tay tát thẳng ra.
Nhìn thì y chỉ tát một cái nhưng ẩn chứa bên trong lại chưởng lực là Huyền Vũ Thần Chưởng trong Huyền Vũ Chân Công.
Cương khí tạo thành tiếng gió rít, chớp mắt đã xé tan cương khí hộ thân của Lý Thu Dịch. Có lẽ bản thân mụ cũng không ngờ Sở Hưu lại dám ra tay với mình ngay trước mặt người ngoài, trong lúc nhất thời không kịp đề phòng bị cái tát của Sở Hưu đánh bay, thiếu chút nữa bị ngọn lửa màu đen trên phù điêu đốt phải.
Ngoài Lâm Thương Long, mọi người ở đây đều ngơ ngác.
Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha không ngờ quan hệ của hai vị này tệ tới mức đó, ra tay không hề cố kỵ.
Tuy Y Ba Tuần đã nghe một chút chuyện của nhánh Ẩn Ma nhưng hắn cũng không ngờ Sở Hưu nói trở mặt là trở mặt.
Nhìn Lý Thu Dịch, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Lúc thường Sở Hưu ta không đánh nữ nhân, trừ phi bản thân không nhịn nổi.
Ngươi cũng xứng gọi tên Ngụy lão? Ta làm việc ra sao cũng tới lượt ngươi khoa chân múa tay?
Lý Thu Dịch, đừng khiêu khích giới hạn của ta. Ta đã giết không chỉ một hai tên Chân Hỏa Luyện Thần, có gan ngươi cứ thử đi, xem ta có dám giết ngươi không?”
Nữ nhân này xưa nay chưa bao giờ tự hiểu lấy vị trí của mình rốt cuộc ra sao.
“Sở Hưu! Ta sẽ giết ngươi!”
Ăn một bạt tai trước mặt mọi người, Lý Thu Dịch lập tức điên cuồng.
Bao năm qua, có bao giờ mụ bị sỉ nhục như vậy?
Trên giang hồ, số võ giả nữ tính khá hiếm nên khi còn trẻ Lý Thu Dịch từng được không ít người trong giang hồ theo đuổi. Tính cách của mụ đa phần là vì quãng thời gian đó.
Hơn nữa vận may và thiên phú của mụ cũng không tệ, không ngờ lại dễ dàng tu luyện tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, trở thành một trong những đại lão của nhánh Ẩn Ma, tuy không có thế lực nào nhưng được rất nhiều tiểu bối trong nhánh Ẩn Ma đối xử cung kính.
Lại thêm trong toàn bộ nhánh Ẩn Ma, bất luận là Ngụy Thư Nhai hay những người khác đều không muốn tính toán với hạng nữ lưu, cho nên khiến mụ ta có ảo giác bản thân cao thâm khó lường.
Thấy Lý Thu Dịch định lao tới liều mạng với Sở Hưu, Y Ba Tuần lập tức ngăn mụ lại khuyên: “Bình tĩnh một chút, Sở tiểu hữu không phải kẻ ngốc, dù sao bây giờ hắn cũng ở đây, hắn cũng biết hậu quả khi động vào tượng thần kia. Hắn sẽ không làm chuyện tự tìm đường chết đâu.”