Nghe Ngũ Ương đạo nhân nói mình thiếu nhất chính là quyền thế, Hạng Xung cũng thấy ngạc nhiên. Hắn cười ha hả nói: “Đạo trưởng nói đùa rồi, bây giờ bản cũng mà thiếu quyền thế ư?
Bên trong có những cường giả trên giang hồ như đạo trưởng giúp đỡ, bên ngoài có thân phận thái tử, vô số quan tướng quân đội đến gia nhập dưới trướng bản cung. Chẳng lẽ đó không phải quyền thế?”
Ngũ Ương đạo nhân thản nhiên nói: “Điện hạ chỉ nói đúng một nửa. ĐƯơng nhiên chúng ta là người của điện hạ, nhưng dù sao chúng ta cũng chỉ là hạng dân dã trên giang hồ, trọng lượng lời nói trong triều đình Bắc Yên chỉ có hạn.
Còn quân đội hay người của Cung Phụng Đường hoàng thất, tuy trên danh nghĩa bọn họ cũng quy thuận điện hạ, nhưng bây giờ ngài thử tới Trấn Quốc Ngũ Quân xem, liệu có điều động được một sĩ quan cấp thấp nhất không?
Ngay cả sĩ quan cấp thấp nhất mà ngài cũng không điều động được, vậy còn gọi là quyền thế gì? Quyền thế của ngài không phải là quyền thế mà chỉ là đám người kia nể mặt ngài thôi.”
Nghe Ngũ Ương đạo nhân nói vậy, nụ cười trên mặt Hạng Xung tắt dần.
Đúng vậy, quyền thế đó không phải là của hắn, hay nên nói là xưa nay chưa từng thuộc về hắn.
Tuy trên danh nghĩa đám người kia ủng hộ mình nhưng một khi mình ra lệnh, đối phương phải đồng ý thì mình mới chỉ huy được. Đâu có giống “người mình” như bọn Ngũ Ương đạo nhân, mình bảo bọn họ đi hướng đông thì bọn họ tuyệt đối không dám đi hướng tây.
Hạng Xung hung hăng nói: “Đạo trưởng, vậy ngươi nói xem bản cung nên làm thế nào để nắm được quyền thế?”
Ngũ Ương đạo nhân lắc đầu nói: “Lấy được tới tay thì đơn giản, bây giờ lực lượng dưới trướng điện hạ đang hùng mạnh như vậy, tùy ý hạ lệnh, cài cắm người vào Trấn Quốc Ngũ Quân hay Cung Phụng Đường của hoàng thất, không đến mức lấy được toàn bộ lực lượng nhưng ít nhất cũng thu được một phần.
Nhưng bần đạo không đề nghị điện hạ làm như vậy. Như vậy là đắc tội với quân đội hoặc Cung Phụng Đường của hoàng thất. Cái được không bù nổi cái mất.”
Ngũ Ương đạo nhân không khuyên còn đỡ, hắn khuyên như vậy lại khiến lửa giận trong lòng Hạng Xung cháy rực lên.
“Bản cung là thái tử Đại Yên! Tương lai toàn bộ Đại Yên đều là của bản cung, bây giờ bản cung không muốn cướp chức vị của bọn chúng , chỉ muốn bố trí vài người vào mà bọn chúng cũng không chịu. Rốt cuộc Đại Yên này là của Hạng gia chúng ta hay là của bọn chúng!?”
Ngũ Ương đạo nhân thầm cười lạnh, đương nhiên Bắc Yên là của họ Hạng, ít nhất là bây giờ.
Nhưng nếu không có những người khác, ngươi tưởng chỉ dựa vào họ Hạng các ngươi là có thể cai quản toàn bộ Bắc Yên?
Đáng tiếc Hạng Xung không nghĩ ra điều này. Ngũ Ương đạo nhân càng thuyết phục thì Hạng Xung càng kiên quyết với lựa chọn của mình hơn, bố trí tất cả võ giả Thương Thành mà Sở Hưu đưa tới vào trong Trấn Quốc Ngũ Quân và Cung Phụng Đường của hoàng thất.
Những võ giả Sở Hưu mang từ trong Thương Thành ra cũng không phải loại ngu ngốc. Thực tế bọn họ đều là người sống giữa chém giết trong Lục Đô, tuy không tiếp xúc với những mâu thuẫn lục đục của thế giới bên ngoài nhưng không nghĩa là bọn họ không biết những thứ này.
Nhưng trước mắt Sở Hưu đã có chỉ thị cho họ, không cần e ngại điều gì, cũng không cần lo chuyện cấu xé quyền lực, có làm quá đáng thế này cũng được, ra vẻ tham lam vô độ, tranh quyền đoạt lợi tới mức điên cuồng, đắc tội với những người khác càng nặng càng tốt.
Đa số những chuyện trên thế gian này, muốn làm tốt thì khó nhưng muốn làm xấu lại rất đơn giản.
Không tới nửa tháng, những võ giả Thương Thành đã khiến Trấn Quốc Ngũ Quân và Cung Phụng Đường của hoàng thất đầy tiếng than vãn oán trách.
Hai võ giả Chân Hỏa Luyện Thần, một bị Hạng Xung ném vào trong Cung Phụng Đường của hoàng thất, một bị bố trí trong Đông Sơn Trung Quân của Bắc Cung Bách Lý.
Còn sáu võ giả cảnh giới Chân Đan thì Cung Phụng Đường của hoàng thất một người, Trấn Quốc Ngũ Quân mỗi nhánh quân một người.
Bọn họ càng quá đáng, theo Hạng Xung thấy lại là tận tâm tận lực làm việc cho mình, hắn càng hài lòng.
Trong Thanh Phong Lâu của Yên Kinh Thành, Sở Hưu ngồi trong góc cạnh cửa sổ uống trà, nghe Mai Khinh Liên ở phía đối diện báo cáo tình hình của Yên Kinh Thành thời gian vừa qua, đương nhiên chủ yếu là bên phía Hạng Xung.
Thanh Phong Lâu tuy là quán rượu, nhưng nổi tiếng nhất không phải là rượu mà là các loại thức ăn, đặc biệt là đồ ăn chay. Nghe nói đầu bếp từng làm tăng nhân nhóm bếp trong nhà bếp của Đại Quang Minh Tự.
Đương nhiên Sở Hưu chưa từng gặp hòa thượng Đại Quang Minh Tự ở đây.
Nghĩ lại cũng bình thường, đám hòa thượng kia ăn chay trong Đại Quang Minh Tự cả đời, khó khăn lắm mới được ra ngoài, nếu còn ăn thứ này mới gọi là bi ai.
Bên cạnh Sở Hưu, Đường Nha gọi một đống đồ ăn rồi gặm lấy gặm để, thậm chí không nghe Mai Khinh Liên và Sở Hưu nói chuyện.
Mấy tên chơi âm mưu quỷ kế thì tim đều bẩn, e là tim của Sở đại nhân đã biến thành đen kịt rồi. Chắc chắn tiểu tử Hạng Xung kia đã bị tính kế tới hộc máu, cũng không có gì hay để nghe, nghe nhiều còn ảnh hưởng tới khẩu vị.
Sau khi nghe Mai Khinh Liên báo cáo xong, Sở Hưu gõ bàn nói: “Không ngờ tên Hạng Xung này lại chẳng hề nghi ngờ gì? Xem ra lần này ta vẫn còn coi trọng hắn.”
Mai Khinh Liên cười lạnh một tiếng: “Trước kia tên tiểu tử này chỉ là một hoàng tử thất thế, tuy được Hạng Long sủng ái nhưng địa vị bất đồng, Hạng Long cũng không có thời gian dạy hắn về thuật quyền mưu, trình độ của hắn cao mới là lạ!
Hơn nữa cứ nhìn những người bên cạnh hắn mà xem, tất cả đều là loại như Lâm Phong Ngọc, không được việc thì thôi, còn toàn hỏng việc, ngay cả Lý Thu Dịch cũng chẳng phải người đầu óc tỉnh táo.
Người duy nhất khá có tâm cơ thủ đoạn lại là gián điệp mà ngươi gài vào. Hắn nhìn ra có gì không đúng mới gọi là lạ.”
Sở Hưu nâng chén trà lên lắc đầu nói: “Gián điệp gì chứ? Đúng là khó nghe, phải gọi là nội ứng.”
Đường Nha ngẩng đầu lên khỏi đống thức ăn, buông một câu: “Cùng một ý.”
Không đợi Sở Hưu cãi lại, Hạng Võ đã từ dưới lầu đi lên.
Sở Hưu ngồi trên tầng cao nhất của Thanh Phong Lầu, với hung danh của y mà chưởng quầy còn dám cho người đi lên, cũng chỉ có kẻ như Hạng Võ.
Thấy Sở Hưu đang ở đây, Hạng Võ tùy ý chào một tiếng: “Hóa ra Sở huynh đang ở dây, chẳng trách nơi này lại thanh tĩnh như vậy.
Đúng là tiếng tăm lớn cũng có chỗ lợi, ra ngoài ăn một bữa cơm cũng không cần đuổi người đi.”
Vừa nói, Hạng Võ vừa rất tự nhiên ngồi xuống bàn của Sở Hưu, còn hô to xuống bên dưới: “Chưởng quầy, thêm một khay chuối tiêu nướng!”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Tiếng tăm lớn? E là hung danh với tiếng xấu mới đúng, dù sao cũng không phải tiếng tốt.”
Hạng Võ ăn một miếng thức ăn rồi hung hăng nói: “Hung danh với tiếng xấu có gì không tốt? Nếu hung danh của ông đây đủ lớn, đã chẳng có người cưỡi lên ị đái trên cổ!”
Sở Hưu nghĩ tới điều gì, mặt không đổi sắc nói: “Ai dám ị đái trên cổ Hạng hầu gia cơ chứ?”
Hạng Võ vẻ mặt buồn bực nói: “Đang ăn cơm đừng nói chuyện ị đái, mất cả ngon.”