Sở Hưu vỗ đầu một cái, đứa nhỏ này ở Thanh Long Hội quá lâu, có vẻ như đã thành thói quen, chuyện gì tới chỗ hắn cũng thành mục tiêu giết người, như vậy không tốt.
Giết người chỉ là một thủ đoạn để hoàn thành mục đích chứ không phải mục đích chủ yếu.
“Sai. Ta bảo ngươi tới Thuần Dương Đạo Môn không phải để giết người của Thuần Dương Đạo Môn mà là để giết người của Đại Quang Minh Tự.”
Sở Hưu chỉ Diệp Tiêu nói: “Ngươi phải dùng thân phận Thuần Dương Đạo Môn giết người của Đại Quang Minh Tự mới được.
Ta đã gần hoàn thành bố trí ở Bắc Yên rồi, nhưng thỉnh thoảng hai nhánh Đạo Phật lại gây phiền chuyện với ta. Nếu không giải quyết bọn chúng trước, không khéo bọn chúng còn gây phiền toái lớn hơn nữa.
Nhưng do có ta, hai nhánh Đạo Phật sẽ không tử chiến thật, trước mắt ba bên Đạo Phật Ma đánh đấm lẫn nhau, cảnh giác lẫn nhau, lại cùng nhẫn nhịn. Cuối cùng cả ba bên đều tiêu hao lực lượng.”
Không thể không nói, ý đồ của Hạng Long đã thành công được một nửa.
Dẫn ba nhánh Đạo Phật Ma tới, ba bên căm thù lẫn nhau, lại e ngại nhau. Cho dù ba bên có kiềm chế đến đâu đi nữa cũng không tránh được xung đột.
Bây giờ mới qua chưa được ba tháng, Sở Hưu đã đánh với Đại Quang Minh Tự một trận, lại đấu với Thuần Dương Đạo Môn một trận.
Nhưng đây mới là ân oán giữa Sở Hưu và hai bên khác, Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự cũng nảy sinh xung đột vài lần.
Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn đều đến chiêu mộ đệ tử, mà bước đầu tiên khi lựa chọn đệ tử đều là xem tiềm lực. Tiềm lực và thiên phú hợp lệ mới tra xét tâm tính.
Cho nên khó tránh được chuyện hai bên cùng để ý tới một đệ tử, đương nhiên cũng dễ nảy sinh mâu thuẫn.
Nếu Sở Hưu không nghĩ cách phá vỡ tình thế ba bên này, chỉ riêng chuyện so kè với hai nhánh Đạo Phật đã khiến y tốn biết bao công sức.
Diệp Tiêu không phải kẻ ngốc, kế hoạch của Sở Hưu cũng không phức tạp, hắn nhanh chóng hiểu ý, lập tức nói: “Ý đại nhân là muốn ta trở thành then chốt khiến cho hai nhánh Đạo Phật chém giết, khiến bọn họ lưỡng bại câu thương?”
Sở Hưu gật đầu: “Đúng là ý này, nhưng nghe thì đơn giản chứ rất khó thực hiện.
Đầu tiên ngươi phải được Thuần Dương Đạo Môn coi trọng, sau đó ngươi mới có thể giết người của Đại Quang Minh Tự mà vẫn được Thuần Dương Đạo Môn ra sức bảo vệ. Thậm chí Thuần Dương Đạo Môn sẽ liều mạng với Đại Quang Minh Tự vì ngươi.
Chắc ngươi cũng hiểu điều này đại diện cho điều gì. Thuần Dương Đạo Môn đến Bắc Yên là để truyền đạo, để thu nhận đệ tử, để bù đắp tình trạng thiếu người kế tục của Thuần Dương Đạo Môn hiện giờ.
Cho nên ngươi cần thể hiện giá trị của chính mình, sao cho chỉ mình ngươi đã ngang với tất cả đệ tử trẻ tuổi ở Bắc Yên. Chỉ có vậy thì Thuần Dương Đạo Môn mới không tiếc tất cả, bỏ qua tất cả cố kỵ, liều chết bảo vệ ngươi, tử chiến với Đại Quang Minh Tự.
Hơn nữa ngươi cũng phải chọc giận võ giả Đại Quang Minh Tự tới mức triệt để, khiến cho bọn chúng thề không giết ngươi không được.
Tóm lại nhiệm vụ này rất khó, cũng rất nguy hiểm.
Nếu Thuần Dương Đạo Môn biết thân phận của ngươi, chắc chắn bọn chúng sẽ nổi giận. Thuần Dương Đạo Môn cũng không nể mặt ta đâu, có thể nói ngươi sẽ không có đường sống.
Còn khi ra tay với Đại Quang Minh Tự, nếu ngươi thiếu quan sát, cũng có thể mất mạng dưới tay đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự kia.
Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy không thể ép buộc được, cho nên ta cho ngươi cơ hội lựa chọn.
Sau khi mọi chuyện thành công, ta hứa sẽ cho ngươi ba chức vị.
Một trong những long thủ của Thanh Long Hội, đương nhiên với thực lực của ngươi chỉ có thể xếp hạng cuối.
Chưởng hình quan của Quan Trung Hình Đường, sau khi ngươi nhận vị trí này quyền lực sẽ là lớn nhất.
Tổng quản chấp sự của Trấn Võ Đường, địa vị ngang với đám người Đường Nha, Nhạn Bất Quy, Bàng Hổ.
Ngươi muốn mạng sống hay muốn quyền thế, tự mình lựa chọn đi.”
Sở Hưu không phải người thích nói lý.
Những người bên dưới đi theo y, nguyên nhân rất đơn giản, không phải vì hy vọng hay lý tưởng hư ảo chó má gì đó, chỉ là một câu rất đơn giản.
Đi với ta có thịt ăn.
Quyền thế danh lợi, chỉ cần làm việc với Sở Hưu, những thứ này đều dễ như trở bàn tay.
Cho nên tới tận bên giờ, thủ hạ của Sở Hưu chưa từng có chuyện phản loạn hay bất mãn gì.
Chỉ cần ngươi có thực lực, dám đi chém giết, ngươi muốn gì thì Sở Hưu cũng có thể cho ngươi, ngươi còn gì mà bất mãn?
Còn những kẻ không dám đi chém gì, lại oán trách đi theo Sở Hưu không được lợi lộc gì; loại người này có khác gì rác rưởi, đương nhiên cũng bị đào thải. Mà loại rác rưởi như vậy có nổi loạn cũng chỉ là rác rưởi, không thể gây ra sóng gió gì.
Đúng là nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, cho dù là Sở Hưu lúc còn trẻ cũng phải tính toán kỹ lưỡng, chắc chắn tới tám phần mười rồi mới đi làm.
Bây giờ bảo Diệp Tiêu thực hiện nhiệm vụ này chẳng qua vì hắn là người thích hợp nhất.
Dưới trướng Sở Hưu, những võ giả trẻ tuổi đều có tiếng tăm, nổi danh khắp giang hồ.
Cho dù là người như Đường Nha, Nhạn Bất Quy, cũng cực kỳ nổi tiếng ở khu vực Bắc Yên.
Còn hầu hết những người biết thân phận của Diệp Tiêu đều đã bị diệt môn.
Diệp gia không còn, Tôn gia và Lục gia cũng không, ai biết thân phận thật sự của Diệp Tiêu?
Sát thủ Thanh Long Hội thực hiện nhiệm vụ luôn mang mặt nạ, thân phận của Diệp Tiêu được giấu rất kỹ.
Bây giờ hắn là một tờ giấy trắng, Sở Hưu có viết ra sao cũng được.
Nghênh đón ánh mắt của Sở Hưu, Diệp Tiêu không cần suy nghĩ đã nói thẳng: “Thuộc hạ xin nhận nhiệm vụ này.”
Cầu phú quý trong chốn nguy hiểm, trên thế gian này không có chuyện tốt nào từ trên trời rớt xuống.
Huống hồ trong quá khứ, khi hắn thực hiện nhiệm vụ của Thanh Long Hội cũng không phải dễ dàng gì, vẫn là nguy cơ trùng trùng điệp điệp.
Sở Hưu vung tay lên nói: “Vậy thì được, nhưng bây giờ thực lực của ngươi còn chưa đủ để Thuần Dương Đạo Môn coi trọng, ta còn phải dạy ngươi một vài thứ mới được.”
Bây giờ Diệp Tiêu đã thuần thục kỹ thuật giết người, thực lực và thiên phú của hắn cũng đủ tư cách gia nhập Thuần Dương Đạo Môn. Nhưng muốn được Thuần Dương Đạo Môn coi trọng thì còn thiếu rất nhiều.
Bây giờ trên người Diệp Tiêu có không ít võ công ma đầu, Sở Hưu giao cho hắn Ma Huyết Đại Pháp và Hóa Huyết Thần Đao, còn có một số công pháp hắn học được từ Thanh Long Hội, dù sao cũng không phải theo Chính đạo.
Cho nên Sở Hưu muốn cải tạo công pháp của Diệp Tiêu.
Thật ra Diệp Tiêu và Đạo môn cũng có một ít liên hệ, trước đây thiên phú của hắn không xuất sắc, cho nên công pháp cơ sở mà Sở Hưu cho hắn chính là Tiên Thiên Công.
Tuy môn công pháp Tiên Thiên Công không tăng cường sức chiến đấu, nhưng nó có thể sắp xếp lại kinh mạch của bản thân võ giả, tẩy tủy phạt mao, thay đổi thiên phú bản thân. Căn cơ võ công Diệp Tiêu là của Đạo môn, Sở Hưu cũng vậy.
Nhưng như vậy còn chưa đủ, Sở Hưu phải làm cho Diệp Tiêu lĩnh ngộ sâu hơn về đạo uẩn của Đạo môn, cho nên Sở Hưu chuẩn bị truyền cho hắn Thiên Tử Vọng Khí Thuật.