Gia chủ Phương gia thấy người của Thuần Dương Đạo Môn định đi, hắn muốn cản nhưng Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử không buồn nhìn hắn tới một cái.
Bên ngoài Phương gia, Thủ Chân Tử gọi Diệp Tiêu: “Vị tiểu huynh đệ kia, xin chờ một chút!”
Diệp Tiêu quay đầu lại, mặt không biểu cảm hỏi: “Có chuyện gì?”
Thủ Chân Tử cười tủm tỉm nói: “Ngươi có biết chúng ta là ai không?”
Diệp Tiêu gật đầu: “Biết, chân nhân của Thuần Dương Đạo Môn, một trong Tam Đại Đạo Môn.
Mấy hôm trước Phương gia đã bắt đâu tuyên truyền chuyện này, không chỉ Sơn Dương Phủ biết, e là toàn bộ Lâm Trung Quận đều biết.”
Thủ Chân Tử tiếp tục cười hiền hòa: “Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi có thiên phú xuất chúng nên muốn nhận ngươi vào Thuần Dương Đạo Môn. Ngươi thấy sao?”
Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Chẳng sao cả.”
Thủ Chân Tử và Tịch Vân Tử đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Thời gian vừa qua bọn họ thu nhận đệ tử trên đất Bắc Yên, bất luận võ giả tán tu hay đệ tử của các thế lực nhỏ, chỉ cần nghe tin có thể gia nhập môn hạ của Thuần Dương Đạo Môn, ai nấy đều vui mừng như điên, lập tức đáp ứng. Bây giờ tiểu tử này lại cự tuyệt, rốt cuộc hắn có hiểu mình từ chối điều gì không?
“Vì sao? Rốt cuộc ngươi có hiểu gia nhập Thuần Dương Đạo Môn chúng ta mang ý nghĩa ra sao không?” Thủ Chân Tử hiếu kỳ hỏi.
Diệp Tiêu thản nhiên đáp: “Đương nhiên ta biết gia nhập Thuần Dương Đạo Môn sẽ ra sao rồi, là sẽ trở nên nổi bật, lên như diều gặp gió.
Nhưng năm xưa khi ta học võ, sư phụ từng dạy ta, chúng ta là người tập võ, phải rút kiếm chém những chuyện bất bình, phải nhìn vào lương tâm của bản thân, xứng với thanh kiếm trong tay mình.
Hôm nay gia chủ Phương gia kia cấu kết với Trần Ngũ Giao, giết hại thương khách qua đường, có thể nói là tội ác tày trời, độc địa tới cực điểm.
Sức ta chỉ giết được Trần Ngũ Giao chứ không diệt được Phương gia.
Nhưng Thuần Dương Đạo Môn các ngươi lại có thể lo chuyện này. Kết quả các ngươi không chỉ mặc kệ, còn ngồi cùng chỗ với Phương gia, hỗ trợ cho Phương gia.
Là người trong danh môn chính phái, nhưng vẫn là bè lũ xu nịnh, cùng một giuộc với Phương gia mà thôi.
Môn phái như vậy, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa, uy thế có cao hơn nữa, ta cũng không gia nhập. Diệp mỗ ta không với cao được!”
Ngoài Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử, còn có những võ giả khác của Thuần Dương Đạo Môn cũng đến đây.
Nghe hắn sỉ nhục Thuần Dương Đạo Môn như vậy, những võ giả Thuần Dương Đạo Môn nổi giận, định gây sự với Diệp Tiêu.
Thủ Chân Tử lại ngăn đám đệ tử, gương mặt không những không tức giận mà còn có vẻ hài lòng.
Người trẻ tuổi này có tấm lòng son sắt, tuy tính cách nóng nảy, không biết ứng biến; nhưng trong lòng mang chính khí, ghét ác như thù, đây là hạt giống tốt hiếm thấy.
Hắn trầm giọng nói: “Sư phụ ngươi là một hiệp khách chân chính, không biết bây giờ hắn đang ở đâu?”
Diệp Tiêu im lặng trong chốc lát rồi nói: “Sư phụ đã mất, người chỉ là tông sư võ đạo võ giả tán tu bình thường, thực lực còn không mạnh bằng ta bây giờ. Lần nọ người giúp một võ giả tán tu đòi lại công bằng, bị một bang phái vây công mà chết.”
Bây giờ sư phụ trên danh nghĩa của hắn là Sở Hưu, nhưng những lời này là Sở Hưu bảo hắn nói, cũng không thể trách hắn bất kính với Sở Hưu.
Thủ Chân Tử nói: “Ngươi vừa nói chúng ta và Phương gia là cùng một giuộc, điểm này sai rồi.
Thuần Dương Đạo Môn chúng ta chỉ thu nhận một đệ tử của Phương gia mà thôi. Nếu Phương gia mượn danh tiếng của Thuần Dương Đạo Môn làm chuyện ác, Thuần Dương Đạo Môn là người đầu tiên không tha cho bọn họ.
Nhưng trong chuyện Phương gia và Trần Ngũ Giao, đúng là Thuần Dương Đạo Môn ta không quan sát cẩn thận. Lần này cho dù Thuần Dương Đạo Môn ta không nhận đệ tử Phương gia kia cũng phải tra xét rõ về Phương gia.
Ngươi có lòng hiệp nghĩa là điều tốt, nhưng ngươi phải biết trên thế gian này có quá nhiều chuyện bất bình, không có thực lực thì làm sao diệt trừ?
Sư phụ ngươi lẻ loi một mình nên mới bị vây công đến chết.
Còn nếu ngươi gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn ta sẽ làm hậu thuẫn cho ngươi.
Người trẻ tuổi, gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, ngươi sẽ không hối hận. Cho dù ngươi thấy hối hận, ta cũng cho ngươi một lời hứa, ngươi có thể đi bất cứ lúc nào.”
Có đôi lúc con người sẽ tùy tiện như vậy, không quý trọng thứ mình dễ dàng nhận dược, lại đi nâng niu những thứ giả bộ, không dễ lấy được.
Trước đó những võ giả trẻ tuổi khác nghe tin Thuần Dương Đạo Môn muốn thu nhận bọn họ vào môn phái, ai nấy hưng phấn tới mức không kiềm nổi; Thủ Chân Tử và Tịch Vân Tử đều không có cảm giác gì.
Nhưng Diệp Tiêu lại không hề do dự cự tuyệt bọn họ, thậm chí còn nói Thuần Dương Đạo Môn bọn họ mua danh chuộc tiếng, ngược lại khiến cho bọn họ hứng thú.
Diệp Tiêu chần chừ một chút rồi nói: “Các ngươi nói thật chứ?”
Thủ Chân Tử cười nói: “Đương nheien là thật, đừng có ếch ngồi đáy giếng.
Thuần Dương Đạo Môn ta là đại phái Chính đạo, chuyện hôm nay chỉ là thiếu quan sát mà thôi.
Ngươi có thể hỏi thăm khắp giang hồ, có lẽ danh tiếng của Thuần Dương Đạo Môn ta trên giang hồ không được tốt, nhưng ngươi có thấy ai nói Thuần Dương Đạo Môn cấu kết với người trong tà đạo không?”
Tịch Vân Tử ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Hơn nữa thiên phú của ngươi rất thích hợp để tu luyện võ công Thuần Dương Đạo Môn.
Tuy ngươi có lòng hiệp nghĩa muốn diệt trừ những chuyện bất bình trên thế gian, nhưng việc này phải có thực lực.
Hôm nay ngươi không thể bắt được Phương gia, ngày sau ngươi gặp kẻ ác có thực lực mạnh hơn ngươi, ngươi làm gì đây?
Gia nhập Thuần Dương Đạo Môn ta, tương lai thành tựu của ngươi không chỉ là tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan.”
Hai người thay nhau khuyên giải, thậm chí đưa ra vô số điều kiện, khiến các đệ tử Thuần Dương Đạo Môn khác cũng đỏ cả mắt.
Khi bọn họ gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, thật ra Thuần Dương Đạo Môn còn đang trong thời kỳ đỉnh cao, không như bây giờ, không có người kế tục.
Cho nên khi đó Thuần Dương Đạo Môn thu nhận đệ tử kỳ nghiêm ngặt, bọn họ đều là tinh nhuệ sau khi đào thải mấy lần.
Kết quả bây giờ tiểu tử này lại được Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử thay nhau mời chào, cứ như không nhận hắn vào Thuần Dương Đạo Môn là tội lỗi, đúng là không nói lý.
Được hai người chào đón thành khẩn như vậy, Diệp Tiêu mới “miễn cưỡng” đáp ứng gia nhập Thuần Dương Đạo Môn.
Thấy cuối cùng Diệp Tiêu cũng đáp ứng, lúc này Thủ Chân Tử mới nghiêm nghị nói: “Hôm nay tiểu huynh đệ đã gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, vậy từ nay về sau không còn là võ giả tán tu nữa, phải biết quy củ của đại phái.
Gia nhập tông môn, tông môn truyền thụ võ đạo cho ngươi, che chở cho ngươi. Tương lai ngươi cũng phải chinh chiến vì lợi ích của tông môn.
Từ nay trở đi ngươi không còn là một người nữa, mọi hành động của ngươi đều đại biểu cho Thuần Dương Đạo Môn. Thuần Dương Đạo Môn là hậu thuẫn của ngươi, nhưng ngươi cũng không thể để Thuần Dương Đạo Môn mất mặt.”
Diệp Tiêu thần sắc nghiêm túc gật đầu nói: “Ta hiểu chuyện này, sư phụ từng dạy ta, thiên địa quân thân sư. Không bái thiên địa, không quỳ thân quân vương, chỉ riêng ơn sinh thành của cha mẹ song thân và ơn thụ nghiệp của sư phụ là không thể lãng quên.”
Thủ Chân Tử và Tịch Vân Tử đưa mắt nhìn nhau, đều hài lòng gật đầu.
Tiểu tử này là hạt giống tốt, tương lai chắc chắn sẽ là một trong những trụ cột của Thuần Dương Đạo Môn.
Tuy bây giờ còn hơi sớm, nhưng với tâm tính và tiềm lực của hắn, chắc chắn tương lai sẽ không hề kém cỏi.
Vốn dĩ lần này Thuần Dương Đạo Môn tới Bắc Yên, ngay cả Lăng Vân Tử cũng chỉ mang tâm trạng thử nghiệm, không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ như vậy, rất đáng giá.
Kết quả, Diệp Tiêu thuận lợi vào trong phân đà của Thuần Dương Đạo Môn.
Vốn dĩ với tư chất của Diệp Tiêu chắc chắn sẽ bị đưa về sơn môn của Thuần Dương Đạo Môn ở Đông Tề để tu luyện.
Nhưng Thuần Dương Đạo Môn còn thu nhận nhiều đệ tử ở đây, định gom đủ người rồi đưa đi 1lượt.