Trên một căn lầu cao cách chiến trường giữa Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự vài dặm; Sở Hưu, Mục Tử Y và giới cao tầng của Trấn Võ Đường như Mai Khinh Liên, Bàng Hổ đều có mặt.
Với khoảng cách này, nhãn lực của bọn họ đủ để thấy rõ tất cả những gì diễn ra trên chiến trường, tiếng nói bên tai Diệp Tiêu chính là Sở Hưu truyền âm.
Lúc này đám người Sở Hưu đang rất quá đáng, bọn họ còn gọi một chút điểm tâm và trái cây, nhìn hai nhánh Đạo Phật giao chiến như xem kịch.
Đường Nha và Bàng Hổ vừa uống rượu vừa bình phẩm chiêu này của ai tốt, chiêu này của ai kém vân vân.
Mai Khinh Liên ở bên cạnh nói: “Ta cũng không ngờ tiểu tử kia kích động hai bên Đạo Phật ra tay với nhau nhanh như vậy, đúng là kỳ tài.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đa số là vận may, người hắn giết là đệ tử mà Đại Quang Minh Tự rất coi trọng. Cho nên chỉ giết một người mà khiến Đại Quang Minh Tự nổi giận.
Nhưng đa số mọi chuyện trên đời này chỉ coi trọng kết quả, không cần xem quá trình. Vận may cũng là một phần của thực lực.”
Đôi mi thanh tú của Mai Khinh Liên khẽ nhướn lên: “Ngươi đang nói tới Lã Phụng Tiên à?”
Sắc mặt Sở Hưu hơi kỳ quái nói: “Không thể nói Lã huynh may mắn nữa, phải nói là vận may đầy người. Nhưng tiểu tử Diệp Tiêu này cũng khá may mắn.”
Lúc này Lã Phụng Tiên cũng ở Bắc Yên, nhưng không dừng lại ở Trấn Võ Đường mà dẫn người tới Cực Bắc Hoàng Nguyên tu luyện.
Tuy đa số mọi người, kể cả bọn Sở Hưu đều cho rằng vận may của Lã Phụng Tiên rất tốt, tốt tới mức như trời cao chiếu cố. Thậm chí Đường Nha còn đánh cược với người khác chắc chắn lần này Lã Phụng Tiên tới Cực Bắc Hoang Nguyên sẽ phát hiện di tích thượng cổ hay bảo vật gì đó.
Nhưng nếu Lã Phụng Tiên chỉ dựa vào vận may, hắn đã chẳng thể tu luyện tới cảnh giới hiện tại, cũng không có sức chiến đấu như bây giờ.
Thực ra, Lã Phụng Tiên tu luyện khắc khổ không kém hơn những người khác.
Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Ngươi nói Lã Phụng Tiên may mắn thì ta tin, nhưng ta không thấy tên tiểu tử Diệp Tiêu kia có gì may mắn. Nếu may mắn hắn đã chẳng bị ngươi phái đi làm cái nhiệm vụ cửu tử nhất sinh này are.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lúc trước hắn gặp được ta chính là may mắn lớn nhất cuộc đời hắn!”
Mai Khinh Liên nhìn Sở Hưu đứng đó ra vẻ, cũng thấy bó tay.
Nhưng cô nàng suy nghĩ một chút, hình như Sở Hưu nói vậy cũng không sai.
Lúc trước nếu Diệp Tiêu không gặp được Sở Hưu, bây giờ hắn vẫn chỉ ở Diệp gia, bị người ta ức hiếp, chịu mọi nhục nhã.
Chính vì hắn tình cờ nhận được Huyết Hồn Châu mà Sở Hưu ký thác tàn hồn, hắn mới có thể vươn mình.
Tuy lão gia gia phiên bản hắc ám Sở Hưu không đáng tin cậy lắm, nhưng ít nhất cũng khiến cho cuộc sống của Diệp Tiêu thay đổi tới nghiêng trời lệch đất.
“Này, hình như thằng nhóc ấy gặp nguy hiểm rồi.”
Mai Khinh Liên đột nhiên chỉ vào chiến trường, đúng là Diệp Tiêu sắp không chống nổi nữa.
Theo Sở Hưu, thực lực của Tiểu Minh Vương Diên Thích còn kém xa Tông Huyền.
Khi Sở Hưu còn ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, y giao thủ với Tông Huyền không phải một hai lần. Với ánh mắt của Sở Hưu, thực lực của Diên Thích cùng lắm là bằng ba phần mười của Tông Huyền khi ngang cảnh giới. Đây đã là đánh giá khá rộng lượng.
Trong thế hệ Long Hổ Bảng của Sở Hưu, yêu nghiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tới thế hệ tiếp theo lại có vẻ bình thường hơn nhiều. Thực ra không phải thế hệ kế tiếp quá kém, trình độ của Diên Thích mới là thực lực tiêu chuẩn trên Long Hổ Bảng, chỉ có thể nói thế hệ của Sở Hưu toàn là biến thái yêu nghiệt.
Dù sao Diệp Tiêu cũng kém hơn Diên Thích một cảnh giới, cho dù có thêm đạo sĩ Tuyên Nhất thì thực lực hai bên cũng chênh lệch quá xa, chỉ mới mười mấy chiêu đã gặp nguy kịch.
Sở Hưu đột nhiên nói với Mai Khinh Liên: “Xá Nữ Đại Pháp của ngươi có thể cưỡng ép thay đổi ký ức trong đầu một người không? Chỉ cần ba giây thôi là đủ.”
Mai Khinh Liên gật đầu nói: “Ngươi bảo ta ra tay với tên Diên Thích à? Thực lực của hắn chỉ có thế, cho dù tu luyện võ công Phật môn cũng dễ xử lý thôi. Nhưng vấn đề là chỉ cần ta tới gần chắc chắn lão đạo sĩ Thủ Chân Tử và lão hòa thượng Đại Quang Minh Tự sẽ phát giác.
Đến lúc đó, một khi bọn họ biết thân phận Diệp Tiêu, bọn họ sẽ hiểu ra mọi chuyện, sau đó xoay mũi giáo sang liên thủ đối phó với ngươi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần tới gần, ra tay ngay ở đây thôi.”
Mai Khinh Liên trợn tròn hai mắt nói: “Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Ta không phải thần tiên, từ đây tới đó cách xa vài dặm. Ngươi bảo ta đứng xa vài dặm dùng Xá Nữ Đại Pháp ảnh hưởng tới người khác?
Đừng nói là Xá Nữ Đại Pháp, bảo ta dùng tinh thần lực kéo xa như vậy ta cũng không làm được.”
Sở Hưu chỉ vào mình nói: “Nếu có thêm ta thì sao? Đừng quên ta cũng tu luyện bí pháp tinh thần.”
Mai Khinh Liên chần chừ nói: “Có thể thử, ta cũng không nói chắc được. Đưa tay cho ta, truyền tinh thần lực thuần túy nhất vào, đừng bỏ thêm bất cứ lực lượng nào.
Thực lực của ngươi mạnh hơn ta, cảm giác tinh thần lực xung kích rất khó chịu. Nếu bị đau, bà đây không để yên cho ngươi đâu.”
Sở Hưu giơ tay ra, nắm lấy bàn tay ngọc ngà trắng trẻo của Mai Khinh Liên, Mục Tử Y thấy vậy cực kỳ khó chịu, âm thầm nhìn Mai Khinh Liên với đôi mắt oán hận.
Tức quá đi.
Nhưng bây giờ cô cũng chẳng có cách nào, mình không tu luyện bí pháp nguyên thần, không giúp gì được cho Sở công tử.
Tinh thần lực tinh khiết tới cực hạn truyền vào cơ thể Mai Khinh Liên. Khoảng cách vài dặm, cho dù cương khí võ kỹ truyền qua khoảng cách này thì uy lực cũng suy giảm, huống gì loại lực lượng vừa cường địa vừa mỏng manh như tinh thần lực.
Nhưng may là tinh thần lực của Sở Hưu hết sức cường đại, cường đại tới mức có thể giúp tinh thần lực của Mai Khinh Liên kéo dai tới rìa chiến trường.
Bấy giờ Diệp Tiêu đã sắp không chịu nổi, thậm chí trường kiếm trong tay hắn cũng bị nắm tay của Diên Thích đánh nát.
Ngay lúc này, giọng nói của Mai Khinh Liên đột nhiên vang lên bên tai Diệp Tiêu: “Trốn! Trốn ngay đi! Ngươi chỉ có ba giây, trong vòng ba giây phải biến mất trước mắt hai người này.”
Sở Hưu sửng sốt, nhưng một khắc sau Diên Thích và đạo sĩ Tuyên Nhất cùng đờ ra tại chỗ, ánh mắt lấp lóe ánh sáng.
Diệp Tiêu nghe ra đây là giọng Mai Khinh Liên, hắn cũng không kịp nghĩ kỹ, trực tiếp thiêu đốt khí huyết trong cơ thể, lập tức bộc phát tốc độ nhanh nhất, chỉ trong hai giây đã đi xa trăm trượng, biến mất ở góc đường.
Lúc này trong đầu Diên Thích và đạo sĩ Tuyên Nhất lại xuất hiện một cảnh khác.
Diên Thích tay niết Minh Vương Ấn, chiêu thức Minh Vương Ấn này lại có chút thần vận của Tông Huyền sư thúc mà hắn tôn sùng. Ấn quyết đánh xuống không ngờ khiến Diệp Tiêu trực tiếp nổ thành làn sương máu!
Đạo sĩ Tuyên Nhất há hốc mồm, sắc mặt không thể tin nổi.
Thời gian ba giây trôi qua, Sở Hưu và Mai Khinh Liên đều không chịu nổi, lập tức thu hồi tinh thần lực của bản thân. Hai người sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập.