“Can đảm lắm, nhưng cũng rất ngu ngốc. Lần sau gặp chuyện như vậy thì về cầu viện đã, sau đó giết cả nhà của hắn.”
Hỏa Nô cười khổ gãi đầu nói: “Chủ quán rượu lừa ta, chắc là uống nhiều rượu giả à.”
Sở Hưu vung tay, cho người dẫn Hỏa Nô tới cho Phong Bất Bình chữa trị. Sau đó, khi y quay đầu về phía Lâm Phong Ngọc, Lâm Phong Ngọc lập tức có một cảm giác, tựa như bản thân chứng kiến tử vong!
Đó là một cảm giác hoảng sợ tới tận đáy lòng, thậm chí khiến cho hai chân hắn không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Trước đó Lâm Phong Ngọc chưa từng gặp Sở Hưu, phải nói là với địa vị của hắn trước đây, thậm chí hắn không có tư cách gặp Sở Hưu.
Đối với hắn, cái tên Sở Hưu chỉ là một tin đồn.
Tới hôm nay tận mắt thấy Sở Hưu, hắn mới biết vì sao Lý Thu Dịch lại bảo hắn đừng trêu chọc Sở Hưu.
Tuy Sở Hưu không nói một câu, nhưng hắn đã cảm thấy hối hận.
Lúc này Sở Hưu cũng đang quan sát Lâm Phong Ngọc.
Thấy bộ dáng của hắn, Sở Hưu cũng đã hiểu, chắc tên ngu ngốc này tự tung tự tác tới gây chuyện với y. Hóa ra y trách oan Ngũ Ương đạo nhân, e là Ngũ Ương đạo nhân vốn không biết chuyện này.
Trước mắt tuy tâm địa của Hạng Xung bành trướng, nhưng có bành trướng hơn nữa cũng không ngu ngốc tới mức gây sự với Sở Hưu trong thời điểm này.
Chỉ có điều Sở Hưu rất nghi hoặc, vì sao Lý Thu Dịch lại coi trọng cái thứ này? Chẳng lẽ là vì gương mặt?
Khoảnh khắc thấy Lâm Phong Ngọc, Sở Hưu đã chẳng còn hứng thú tìm hiểu.
Loại rác rưởi này, y còn chẳng có tâm trạng nói tới một câu.
Đang lúc Sở Hưu định trực tiếp xử lý Lâm Phong Ngọc, thân hình Lý Thu Dịch còn chưa hiển hiện nhưng giọng nói đã từ xa truyền lại.
“Sở Hưu! Tha cho Ngọc lang một lần! Tha cho chàng ấy một lần, ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng ngươi!”
Lý Thu Dịch xuất hiện ở góc đường, lúc này trông mụ rất lo lắng và kinh hãi, rõ ràng là đang sợ Sở Hưu ra tay giết chết Lâm Phong Ngọc.
Lần này Lâm Phong Ngọc tự tiện hành động, mụ cũng không biết. Nếu biết chắc chắn mụ sẽ dốc hết sức ngăn cản.
Sở Hưu còn dám hạ thủ giết đại lão trong nhánh Ẩn Ma là mụ, Lâm Phong Ngọc chỉ là thuộc hạ của Hạng Xung, y còn chẳng buồn e ngại.
Cho nên sau khi biết tin, mụ lập tức chạy tới, may là lúc này Sở Hưu còn chưa động thủ, còn cơ hội.
Vì Lâm Phong Ngọc, Lý Thu Dịch nguyện từ bỏ rất nhiều thứ.
Cho dù mụ và Sở Hưu có thù, cho dù cả đời này mụ chưa từng cầu xin ai, nhưng mụ vẫn không hề do dự xin Sở Hưu tha cho Lâm Phong Ngọc.
Cho dù Sở Hưu bắt mụ nghe lệnh của mình, Lý Thu Dịch cũng sẽ đáp ứng.
Lúc này hành động của Sở Hưu lại dừng lại, chuyện này khiến ánh mắt Lý Thu Dịch tràn ngập mong đợi.
Nhưng sau đó Sở Hưu búng tay, thiên địa nguyên khí chấn động một cái, lồng ngực Lâm Phong Ngọc trực tiếp nổ tung, ánh mắt hắn nguyên vẻ không thể tin nổi, ngã thẳng xuống đất.
Hỏa Nô tử chiến vì thể diện của Trấn Võ Đường, nếu y không giết Lâm Phong Ngọc, vậy những người khác trong Trấn Võ Đường sẽ nhìn Sở Hưu như thế nào?
Hơn nữa Sở Hưu cũng chẳng hứng thú với điều kiện mà Lý Thu Dịch đưa ra.
Nói một câu hơi cuồng vọng thì Sở Hưu đã không để ý tới võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường.
Y để ý tới năng lực và lòng trung thành.
Cho dù lúc này Lý Thu Dịch chịu thần phục Sở Hưu, Sở Hưu còn không muốn dùng mụ nữa là.
Tận mắt chứng kiến người mình yêu bị giết trước mặt mình, Lý Thu Dịch đã hoàn toàn điên cuồng.
Trước đó khi giao thủ trong Đại Hắc Thiên Ma Giáo, mụ đã biết mình vốn không phải đối thủ của Sở Hưu.
Nhưng bây giờ mụ vẫn nổi điên lao về phía Sở Hưu, một ấn ký hình hoa sen đỏ nở rộ trên trán mụ, quanh người mụ bao phủ trong một lớp cương khí lóng lánh như lửa.
Cương khí kia vô cùng chói mắt, lóng lánh ánh sáng, như có thể thiêu đốt tất cả thế gian. Nhưng trong đó còn lưu lại chút sinh cơ, tịnh hóa tất cả lực lượng, như có thể tịnh hóa tất cả vạn vật trên thế gian thành sinh khí thuần túy nhất.
“Hồng Liên Nghiệp Hỏa! Là Hồng Liên Nghiệp Hỏa thuần túy nhất!”
Lục Giang Hà đã lâu không lên tiếng cũng không thể tin nổi, giọng điệu như nuốt phải con ruồi.
Không ngờ nữ nhân này lại sử dụng Hồng Liên Nghiệp Hỏa mà chỉ Hồng Liên Ma Tôn năm xưa mới nắm giữ, chuyện này khiến hắn không thể chấp nhận được.
Hơn nữa hắn cũng không hiểu, rõ ràng trước đó nữ nhân này dùng Nghiệp Hỏa Hồng Liên Ấn cũng phải dùng khí huyết mới miễn cưỡng thiêu đốt lực lượng Nghiệp Hỏa. Bây giờ chỉ là nhân tình mất mạng mà thôi, sau lại có thể trực tiếp khống chế Hồng Liên Nghiệp Hỏa cơ chứ?
Sở Hưu không nói gì, bước lên một bước, thân thể một nửa bao phủ trong phật quang, nửa khác lại là ngọn lửa diệt thế quỷ dị.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa này khiến Sở Hưu hơi ngạc nhiên.
Một trong Tứ Đại Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa quả thật bất phàm, lực lượng của vị Hồng Liên Ma Tôn này tương tự như ngọn lửa diệt thế của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, là một loại lực lượng nằm giữa sinh tử.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt tất cả tội ác trên thế gian, nhưng trong chốn hoang vu lại có sinh cơ vô tận nở rộ, hủy diệt cũng là tân sinh.
Nhưng điều khiến Sở Hưu kinh ngạc chỉ là ý nghĩa của lực lượng này chứ không phải Lý Thu Dịch.
Cho dù mụ sử dụng Hồng Liên Nghiệp Hỏa nhưng vẫn không đủ tư cách để Sở Hưu đặt ngang hàng với mình!
Trong phật quang và lửa đen vô tận, một pháp tướng kỳ dị hiển hiện.
Bên trái là Phật, pháp tướng trang nghiêm.
Bên phải là Ma, ma diễm ngập trời.
Pháp tướng Phật Đà bên tay trái niết phật ấn, trực tiếp đè Lý Thu Dịch xuống đất, nhưng Hồng Liên Nghiệp Hỏa vẫn đang cháy hừng hực. Lý Thu Dịch đã nổi điên, tuy mụ vẫn là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng ra tay không có kết cấu, chỉ biết dùng tất cả lực lượng thiêu đốt Hồng Liên Nghiệp Hỏa, ngược lại khiến bàn tay của pháp tướng Phật Đà bắt đầu tan rã.
Nhưng lúc này pháp tướng Ma Tôn bên phải cũng kết ấn đánh xuống, ngọn lửa diệt thế hùng hồn hạ xuống, lực lượng tịch diệt lan tỏa, thiêu đốt, đan vào ngọn lửa màu đỏ thẫm, tọa thành một màu sắc cực kỳ mỹ lệ. Đó là màu sắc của tử vong.
Ngọn lửa diệt thế của Đại Hắc Thiên Ma Giáo và Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Hồng Liên Ma Tôn, rốt cuộc ai mạnh ai yếu. Có lẽ không ai nói chắc được, hẳn là sàn sàn với nhau.
Nhưng võ công không có mạnh yếu chứ người thì có.
Lực lượng của Lý Thu Dịch yếu hơn Sở Hưu, phật ấn trấn áp, lại thêm lực lượng của ngọn lửa diệt thế từ từ tróc Hồng Liên Nghiệp Hỏa trên người Lý Thu Dịch ra.
Đúng lúc này, Lý Thu Dịch hét lên một tiếng, sương máu bùng lên quanh người, Hồng Liên Nghiệp Hỏa được thiêu đốt hình thành một thanh huyết kiếm khổng lồ, xé tan pháp tướng Ma Phật quỷ dị của Sở Hưu, đâm thẳng về phía y.
Đối mặt với đòn thế này, Sở Hưu chỉ giơ một ngón tay, nội lực chân hỏa cháy rực trên đầu ngón tay y, còn có sắc máu đỏ ửng hiện lên.
Dưới một chỉ này của Sở Hưu, huyết kiếm của Lý Thu Dịch còn chưa trúng tới đã bắt đầu sụp đổ.
“Sử dụng lực lượng khí huyết trước mặt ta chỉ là công cốc!”