Côn Luân Ma Chủ

Chương 1286. Dấu vết của Độc Cô Duy Ngã




Nhưng Lục Giang Hà lại nhíu mày một cái nói: “Trong suối này không phải là máu nhưng cũng không phải thứ tốt lành gì, nó ẩn chứa lực lượng cực kỳ âm tà, tính ăn mòn rất nặng.”

Bên cạnh dòng suối nhỏ kia còn có một gốc cây lớn.

Gốc cây lớn này không có gì kỳ quái, nhưng lá cây đỏ như máu, trên cây kết quả lớn cỡ đầu người, cũng đỏ như máu.

Đương nhiên nó sinh trưởng ở nơi này, còn bên cạnh dòng suối đỏ máu, cây đại thụ có biến thành màu này cũng không có gì lạ.

Mà quả cây đỏ máu này còn tỏa ra mùi thơm, khiến người ngửi được có cảm giác lâng lâng.

Sở Hưu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đã có vài võ giả Ma đạo dáo dác ngó về đại thụ kia.

Những người này đều là tán tu Ma đạo, nghe tin Nguyên Thủy Ma Quật xuất thế nên vội vàng chạy tới đây. Có vài người thậm chí còn không biết rốt cuộc Nguyên Thủy Ma Quật là cái gì, chỉ biết trong này có chí bảo của Ma đạo.

Bây giờ đám kiêu hùng Ma đạo như Sở Hưu không có hành động gì, đám tông môn Chính đạo cũng ngồi yên, bọn họ đã không nhịn được muốn tới hái lấy quả cây kia, xem xem rốt cuộc đây là bảo vật gì.

Một số người của Đại Quang Minh Tự cũng đứng cách đó không xa, Hư Từ đi theo Dạ Thiều Nam còn Hư Vân, Hư Ngôn thì đi theo Sở Hưu.

Chứng kiến những tán tu Ma đạo chuẩn bị động thủ, một đệ tử định ra tay ngăn chặn nhưng bị Hư Vân cản lại.

Hư Vân ra hiệu cho hắn chờ một lát rồi lại ra hiệu cho hắn quan sát.

Chỉ thấy đám võ giả Ma đạo kia đã tới dưới gốc cây, không phát hiện có gì dị thường, đang lúc chuẩn bị hái quả thì những quả cây đỏ máu kia lại xoay một vòng. Không ngờ phía sau những quả cây đỏ rực đó lại là từng gương mặt người dữ tợn.

Đám tán tu Ma đạo kia đều giật nảy mình, nhưng một khắc sau những mặt người kia mở cái miệng rộng dữ tợn, lè lưỡi ra, quấn lấy người đám tán tu Ma đạo. Cùng lúc đó lá cây đỏ như máu lướt qua kinh mạch trên người bọn họ, chỉ trong chớp mắt đám người như bị lăng trì, vô số máu tươi bắn ra.

Trên mặt đất lại có từng sợi rễ cây phá đất chui lên, kéo tụt bọn họ xuống dưới.

Một tiếng vang lớn lan ra, bốn tán tu Ma đạo chết ngay lập tức, trên gốc cây quỷ dị kia nhanh chóng mọc ra bốn quả cây mang mặt người, tuy thần sắc dữ tợn nhưng mọi người đều nhận ra chính là gương mặt của bốn tán tu Ma đạo!

Lần này mọi người đã hiểu, quả trên cây đại thụ này đều là võ giả từng đến đây. Thứ này sẽ ăn thịt người!

Lúc này một lão đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn hừ lạnh một tiếng: “Thứ tà ma ngoại đạo này có để lại cũng chỉ hại người!’

Dứt lời, lão đạo sĩ xuất chưởng đánh ra. Thuần Dương Cương Khí nóng rực, ép thẳng tới gốc cây quỷ dị kia.

Ánh mắt các võ giả Ma đạo nhìn về phía lão đạo sĩ kia đã có vẻ tức giận.

Ngươi nói tà ma ngoại đạo là chỉ ai? Đứng trước mặt nhiều võ giả Ma đạo như vậy nói tà ma ngoại đạo là đang khiêu khích phải không?

Nhưng lúc này vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền Lăng Vân Tử cũng có mặt, cho nên mọi người ở đây không ai dám nói gì.

Thuần Dương Cương Khí nóng rực lập tức đốt cháy gốc cây quỷ dị kia, không ngờ trong đó lại vang lên từng tiếng kêu khóc, cực kỳ quỷ dị.

Nửa ngày sau, gốc cây cao chừng vài trượng chỉ còn lại một rễ cây, nhưng Thuần Dương Cương Khí có thiêu đốt thế nào nó cũng không đứt. Thậm chí lão đạo sĩ kia thi triển kiếm cương chém tới cũng không ảnh hưởng gì.

Mọi người không để ý nhiều, nhưng lúc này Lục Giang Hà lại ồ lên một tiếng, đi về phía rễ cây.

Lục Giang Hà đào chỗ đất đó lên, đột nhiên nói: “Giáo chủ từng tới nơi này!”

Sở Hưu đi tới nói: “Ngươi có chắc không? Làm sao nhận ra?”

Lục Giang Hà chỉ mặt đất đã biến thành màu đen bên dưới nói: “Đây là vết tích của Vô Thiên Ma Chưởng của giáo chủ. Thức võ kỹ này được giáo chủ sử dụng hồi đầu, sau này không còn dùng lại nữa. Toàn bộ Thánh giáo chỉ có giáo chủ và Vô Tâm Ma Tôn biết, hắn cũng là được giáo chủ truyền thụ.

Theo ta được biết Vô Tâm Ma Tôn chưa từng đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, vậy chưởng này chỉ có thể là của giáo chủ.”

Nói xong Lục Giang Hà đạp mạnh xuống, đất đá xung quanh bay toán loạn, từng tầng bùn đất bị xốc lên, xuất hiện trước mắt mọi người là một dấu chưởng khổng lồ lớn cỡ mười trượng.

Hơn nữa gốc cây quỷ dị kia ở chính giữa dấu chưởng.

Hiển nhiên năm xưa Độc Cô Duy Ngã từng đi qua nơi này, hơn nữa hắn cũng thấy khó chịu về thứ này nên cho nó một chưởng.

Nhưng không biết gốc cây quỷ dị này là thứ quái quỷ gì, chịu một chưởng của Độc Cô Duy Ngã mà còn sống sót, chỉ còn một rễ cây mà vẫn sinh trưởng lại được.

Thấy dấu vết Độc Cô Duy Ngã lưu lại, ánh mắt Sở Hưu lập tức sáng bừng lên.

Dọc theo dấu vết Độc Cô Duy Ngã lưu lại có thể sẽ tìm được đồ tốt. Tuy địa hình nơi này không ngừng thay đổi nhưng những dấu vết mà cường giả như Độc Cô Duy Ngã lưu lại sẽ in dấu xuống đất, không cách nào xóa bỏ.

“Tiếp tục đào đất, tìm kiếm dấu vết mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại ngày trước.”

Lục Giang Hà nghe câu này rất bất mãn, hắn đường đường là đường chủ Huyết Ma Đường, năm xưa cũng là đại nhân vật trong Côn Luân Ma Giáo, sao Sở Hưu ngươi dám bảo ta làm thợ đào đất?

Nhưng Sở Hưu đưa mắt nhìn sang, Lục Giang Hà đành tiếp tục đào, không thể không nói loại công pháp phạm vi cực lớn như Huyết Thần Ma Công có hiệu quả đào đất rất tốt.

Từng sợi tơ máu quấn quanh Lục Giang Hà, kéo dài vào trong bùn đất, xốc từng khối bụi bặm lên.

Mấy trăm năm, địa hình thay đổi, nhưng những cường giả cấp bậc Độc Cô Duy Ngã, cho dù không hành động thì nguyên khí cũng tự động tập trung bên cạnh bọn họ.

Cũng như Thương Thiên Lương, trên con đường hắn đi qua, thậm chí lực lượng truyền xuống vài trượng dưới đất. Hắn không cố tình làm vậy mà tinh thần lực vô thức điều động lực lượng truyền xuống, xem dưới mặt đất có gì nguy hiểm không.

Tuy bây giờ không nhìn ra điều gì, nhưng trải qua hơn trăm năm tích lũy, dấu vết sẽ rất rõ ràng.

Quả nhiên, khối đất lớn bị lật ra, từng dấu chận cũng hiện lên. Đám người Sở Hưu lập tức đi theo dấu chân đó.

Một số võ giả ở đây thấy hành động của Sở Hưu, có một số người không hiểu bọn Sở Hưu đang làm gì bèn trực tiếp quay người rời khỏi, đi tìm theo phía khác.

Bây giờ đi theo Sở Hưu, cho dù thấy được đồ tốt, bọn họ cũng không tranh được với bọn Sở Hưu. Phía trước tuy có nguy hiểm chưa biết nhưng ít nhất còn có cơ hội.

Đương nhiên các thế lực như Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn vẫn theo sát sau lưng đám người Sở Hưu. Vốn dĩ mục đích của bọn họ không phải đoạt bảo mà là ngăn bọn Sở Hưu lấy được bảo vật.

Những thứ bình thường thì thôi, còn những thứ đại hung có thể thay đổi lực lượng của hai bên Chính Ma thì bọn họ tuyệt đối không để người của Ma đạo nhận được.

Cũng như Thính Xuân Vũ của Độc Cô Duy Ngã, trên giang hồ đã có một thanh ma đao dính đầy máu tươi rồi, bây giờ nó đã biến mất theo Độc Cô Duy Ngã, không ai trong tông môn Chính đạo muốn thanh ma binh thứ hai xuất hiện.