Quân Vô Thần đột nhiên xuất hiện ở đây là chuyện không ai ngờ tới, Sở Hưu cũng không ngờ Quân Vô Thần cách xa ngàn vạn dặm, còn đang ở Côn Luân Sơn mà lại xuất hiện ở đây.
Lần này đúng là Sở Hưu tính sai.
Y không phải thần, không thể tính toán không lọt chỗ nào, chớ nói chi tình hình lúc này, y vừa giết người xong đối phương đã xuất hiện trước mặt mình, thủ đoạn chẳng khác nào thần tiên, có đổi lại là ai cũng không tính được.
Huống chi nếu theo như hiểu biết của người giang hồ đối với Thiên Môn trong quá khứ, mỗi lần đối phương xuất hiện trong giang hồ đều có mục tiêu nhất định. Hơn nữa thần tướng Thiên Môn rời khỏi thiên môn chỉ trong thời gian hạn chế.
Kết quả ai mà ngờ được vì Huống Tà Nguyệt bị giết, vị môn chủ Thiên Môn chưa từng hiện thân trong giang hồ mấy lại đích thân đến đây.
Khoảnh khắc này, trong đầu Sở Hưu thôi diễn vô số lần, lần nào y cũng lành ít dữ nhiều, trừ liều mạng ra thì không còn biện pháp nào khác.
Vì đối phương là Quân Vô Thần, là môn chủ Thiên Môn.
Đứng trước lực lượng tuyệt đối, bất cứ mưu kế nào cũng là vô dụng.
Tinh thần lực của Sở Hưu đã truyền vào hộp báu không gian, chuẩn bị thi triển Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp cưỡng ép sử dụng Tà Nguyệt Đao.
Đồng thời Sở Hưu lại đưa mắt nhìn sang phía Thương Thiên Lương, ý tứ rất rõ ràng. Ta mà chết thì đám người Thương Thành các ngươi cũng phải ở lại Lục Đô ăn cát cả đời. Hơn nữa không có Thương Thiên Lương che chở, sau khi những vật tư mà Sở Hưu cho bọn họ tiêu hao hết, bọn họ còn thê thảm hơn trước đây.
Cảm nhận được ánh mắt của Sở Hưu, lúc này Thương Thiên Lương cũng không nhịn được muốn chửi đổng lên.
Trước kia Sở Hưu coi hắn là tay chân, toàn lôi mấy đối thủ khó giải quyết sang cho hắn thì thôi, hắn còn đối phó được. Cho dù là Hư Từ và Rama tới, ít nhất hắn cũng đánh được vài chiêu.
Nhưng bây giờ Sở Hưu tìm quái vật gì đây?
Cảm nhận được khí thế vô hình trên người Quân Vô Thần, thậm chí Thương Thiên Lương cũng không nhịn được âm thầm run rẩy, thế này còn đánh thế nào?
Lúc này Quân Vô Thần cũng đang chăm chú quan sát Sở Hưu.
Hắn nhớ mang máng cái tên này, hình như trước đầy từng có thù hận với Huống Tà Nguyệt.
Nhưng những chuyện này không quan trọng, hắn không quan tâm thân phận của Sở Hưu, cũng không quan tâm tới thực lực của Sở Hưu. Giết thần tướng của Thiên Môn thì phải lấy mạng đền mạng, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Thiên Môn không cần nghĩ nhiều, cũng không cần e ngại bất cứ ai.
Cho nên sau khi nhắm vào Sở Hưu, Quân Vô Thần không nói một lời, định ra tay ngay lập tức.
Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị liều mạng, một khí tức khác lại xông vào giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm này, lập tức hòa tan khí thế kia.
Một người trẻ tuổi mặc áo trắng bước lên không trung. Những nơi hắn đi qua, ma khí ngưng tụ ngàn vạn năm trong Nguyên Thủy Ma Quật đều tiêu tan.
Cứ như nơi hắn đứng chỉ có thể chứa lực lượng thuộc về chính hắn.
Ngay khoảnh khắc chứng kiến người này, sắc mặt hờ hững của Quân Vô Thần lại đột nhiên thay đổi. Hai mắt vốn không có chút tình cảm nào cũng lóe lên vẻ phức tạp.
"Chung Thần Tú!"
Khi Quân Vô Thần thốt lên ba chữ này, mọi người ở đây lập tức xôn xao.
Hạng ba trên Chí Tôn Bảng, trước khi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ có tin tức gì, hắn là thiên hạ đệ nhất nhân, không có gì phải bàn cãi. Vị thiên chủ Tự Tại Thiên trong truyền thuyết, Chung Thần Tú!
Không có quá khứ, không có tương lai, từ khi xuất hiện hắn đã là đệ nhất nhân đương thời!
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều khó mà bình tĩnh nổi.
Rốt cuộc hôm nay là ngày gì mà hai truyền thuyết lại tề tụ ở đây?
“Quân Vô Thần, ngươi đã đáp ứng ta trong ba trăm năm không ra khỏi Thiên Môn. Hôm nay ngươi đã vi phạm ước định.” Chung Thần Tú chậm rãi mở miệng, giọng điệu không nhanh không chậm, không vui không buồn.
Quân Vô Thần mặt không biểu cảm nói: “Ta ra khỏi Thiên Môn là để giết người, thần tướng Thiên Môn ta chết ở bên ngoài.”
“Ngươi vi phạm ước định.”
Sắc mặt Quân Vô Thần hơi cau có: “Ta đã nói rồi, ta chỉ đến để giết người, giết người xong ta sẽ về Thiên Môn, sẽ không để chậm một giây.
Chẳng lẽ thần tướng Thiên Môn ta bị giết chết ở bên ngoài, ta thân là môn chủ Thiên Môn mà coi như không thấy?”
Chung Thần Tú vẫn nói với giọng điệu không nhanh không chậm: “Ngươi vi phạm ước định.”
"Chung Thần Tú!"
Quân Vô Thần đột nhiên quát lên một tiếng, không gian xung quanh bỗng vặn vẹo, như có ngọn lửa lượn lờ.
Lâm Thương Long sửng sốt, bao năm qua hắn chưa từng thấy bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt môn chủ, thậm chí có thể nói đây là lần đầu tiên hắn thấy môn chủ tức giận như vậy.
“Ài!”
Chung Thần Tú khẽ thở dài một tiếng, xua tay, con sông ngầm trên bầu trời vốn đã khép lại bỗng bị xé toang. Nước sông ngầm ngập trời trút xuống, hội tụ trong tay Chung Thần Tú, hóa thành một thanh trường kiếm vạn trượng!
Ánh mắt Quân Vô Thần lóe lên thần mang rực rỡ, khoảnh khắc này không gian quanh người hắn bắt đầu vặn vẹo tầng tầng lớp lớp. Sáu vòng xoáy khổng lồ hiển hiện xung quanh hắn, bao phủ lấy thanh trường kiếm vạn trượng kia.
Từ trong sáu vòng xoáy bỗng có khí tức kỳ dị lan tỏa, có cái thánh khiết như thần, có cái âm trầm quỷ dị, thậm chí có thể nghe tiếng kêu rên mơ hồ của quỷ đói.
Thấy cảnh này, Lâm Thương Long lập tức biến sắc.
Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân!
Trước đây môn chủ vì tu luyện bí pháp này thậm chí đưa thất tình lục dục của mình vào bí cảnh hư ảo Lục Đạo Luân Hồi rèn luyện, nếu có một cảm xúc sụp đổ, tâm cảnh sẽ thất thủ, hóa thành người điên.
Các đời môn chủ trước đây đều không dám tu luyện môn công pháp này, nhưng Quân Vô Thần lại tu luyện tới đại thành. Có điều kể từ khi luyện thành hắn chưa từng dùng một lần. Nhưng hôm nay đối mặt với Chung Thần Tú, Quân Vô Thần vừa ra tay đã vận dụng thủ đoạn quan trọng như vậy?
Dưới Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân, cự kiếm vạn trượng bị mài nhỏ, hóa thành hơi nước.
Nhưng trong làn hơi nước vô biên vô tận đó, Chung Thần Tú nhẹ nhàng bước ra một bước.
Hơi nước vô biên ngưng tụ thành một thân thể khổng lồ, mông lung lóng lánh tựa tiên nhân, nhưng nhìn dáng vẻ, nó giống hệt Chung Thần Tú.
Thân hình khổng lồ kia xuất chỉ đánh xuống. Một chỉ nhìn như nhẹ nhàng mà khiến Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân của Quân Vô Thần bắt đầu vỡ vụn.
Lục Đạo sụp đổ, không gian nứt vỡ. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ Nguyên Thủy Ma Quật bắt đầu rung chuyển, ngay sau đó hoa luân hoàn toàn tiêu biến!
Quân Vô Thần lùi lại ba bước, gương mặt không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng thần quang vẫn không hề tiêu tán, tỏa sáng rực rỡ.
Chung Thần Tú vung tay, chìa khóa Thông Thiên mang theo ma văn trực tiếp xuyên qua trận pháp trời ính kia, rơi vào tay Chung Thần Tú một cách kỳ dị, thậm chí trận pháp kia không tổn hại chút nào.
“Ta lấy cái này.”
Quân Vô Thần mặt không biểu cảm nhìn Chung Thần Tú, một lát sau hắn vung tay lên, cánh cửa lúc hắn đến lại hiện ra. Quân Vô Thần trực tiếp mang Lâm Thương Long đi vào trong cánh cửa.
Sau khi Quân Vô Thần đi khỏi, Sở Hưu cũng thở phào một tiếng.