Côn Luân Ma Chủ

Chương 1312. Suy xét lại 2




Lục Giang Hà nói: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, thứ này phải dùng Vô Căn Thánh Hỏa rèn luyện, phải luyện hóa vỏ đá bên ngoài mới có thể trở thành ma đao chân chính.”

Sở Hưu cau mày nói: “Nhưng Vô Căn Thánh Hỏa bị phong ấn trên đỉnh của Côn Luân Ma Giáo, bị Tu Bồ Đề Thiền Viện bố trí Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận phong tỏa. Một khi ta leo lên Côn Luân Sơn sẽ bị toàn bộ võ lâm chính đạo vây công.

Đừng nói là ta, cho dù là Dạ Thiều Nam cũng không đỡ nổi.”

Đối với giang hồ hiện tại, Côn Luân Ma Giáo là một cấm kỵ.

Tuy thực lực của Dạ Thiều Nam đã rất mạnh, đệ nhất nhân trong Ma đạo đương thời, dưới tay hắn còn hàng loạt trợ thủ trong nhánh Minh Ma.

Nhưng cho dù có thực lực như vậy, Dạ Thiều Nam vẫn không dám chiếm lấy Tây Côn Luân.

Trên giang hồ có ai muốn thấy một Côn Luân Ma Giáo thứ hai, đến lúc đó cho dù là lão thiên sư luôn dưỡng lão trong Thiên Sư Phủ cũng sẽ liều mạng, không biết Phong Vân Kiếm Trủng sẽ lôi từ trong mộ ra những thủ đoạn khủng khiếp nào.

Có thể nói, nếu có người định lên Tây Côn Luân, vậy tức là hắn định đối địch với toàn bộ giang hồ.

Cầm thanh đao đá, Sở Hưu vuốt cằm nói: “Theo như lời ngươi nói thì thực chất thanh đao đá này chỉ là phôi đao mà thôi, cần tinh luyện rồi mới sử dụng được.

Ta có quen biết đại sư luyện khí Mạc Dã Tử, để ta nhờ hắn xem thử, xem có thể chế tạo được không.”

Lục Giang Hà lại lắc đầu nói: “Ngươi không cần nghĩ theo hướng này.

Năm xưa thánh giáo ta cường thịnh cỡ nào, đâu có thiếu đại sư luyện khí?

Lúc giáo chủ mới tìm được Thính Xuân Vũ, người đã gọi đám đại sư luyện khí tới nghĩ cách, kết quả không ai trong bọn họ tìm được cách nào luyện hóa.

Thanh đao đá này được long mạch ma long hội tụ ma khí vô biên tạo thành, bản thân đã là tạo vật của thiên địa.

Còn Vô Căn Thánh Hỏa trên đỉnh Tây Côn Luân cũng là do long mạch hội tụ tạo thành.

Chỉ có vật do tự nhiên tạo thành mới có thể luyện hóa vật do tự nhiên tạo thành, có gọi ai tới cũng vô dụng.”

Sở Hưu cau mày: “Vậy chẳng phải tạm thời thứ này không có tác dụng gì à?”

Lục Giang Hà nhún vai nói: “Giờ nhìn lại thì đúng thế.”

Ánh mắt Sở Hưu nhìn về phía Lục Giang Hà đã có vẻ hung ác.

Để đoạt lấy thứ này, mình phải vận dụng cả Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp, trực tiếp liều mạng. Kết quả đoạt được rồi ngươi lại nói với ta tạm thời không dùng được?

Cảm nhận được ánh mắt của Sở Hưu, Lục Giang Hà tông sư võ đạo nói: “Đừng vội, dục tốc bất đạt. Bản tọa rất coi trọng ngươi, biết đâu ngày sau lại có thể đoạt lấy Tây Côn Luân?

Dù sao thanh ma đao này sớm muộn gì cũng là của ngươi, cứ đoạt lấy đã, dù sao cũng tốt hơn rơi vào tay kẻ khác, không phải ư?”

Sở Hưu xua tay bảo Lục Giang Hà cút ra ngoài.

Xưa nay tên này chưa bao giờ đáng tin cậy, nhưng câu nói cuối cùng của hắn lại khiến Sở Hưu động tâm.

Đoạt lấy Tây Côn Luân, không phải không thể!

Phải nói cho dù Sở Hưu có muốn đoạt lấy Tây Côn Luân hay không, cuối cùng y cũng bị ép vào con đường này.

Hai bên Chính Ma đã như nước với lửa, ma trướng thì đạo tiêu.

Trước mắt Dạ Thiều Nam đã gánh vách đa số áp lực từ Chính đạo, chờ đến ngày Sở Hưu đạt được địa vị ngang với Dạ Thiều Nam, áp lực sẽ chuyển lên người y.

Mà sau khi Sở Hưu vượt qua Dạ Thiều Nam, toàn bộ võ lâm Chính đạo sẽ không ngồi nhìn Sở Hưu quật khởi.

Đến lúc đó, ngoài chiếm lấy Tây Côn Luân, dựng lại lá cờ ma giáo; chẳng lẽ Sở Hưu còn lựa chọn nào khác?

Sau khi đuổi những người khác đi, Sở Hưu cũng tiến vào bế quan.

Y có rất nhiều cảm ngộ khi giao chiến với người khác trong Nguyên Thủy Ma Quật cần tiêu hóa, sử dụng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp tiêu hao rất lớn, cũng cần chữa trị.

Tuy Sở Hưu chỉ vận dụng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp trong thời gian rất ngắn, lại thêm y có Bất Diệt Ma Đan cho nên thương thế không nặng, nhưng vẫn có một số di chứng.

Trong lúc Sở Hưu bế quan, toàn bộ giang hồ cũng không được bình tĩnh, sóng ngầm nổi lên mãnh liệt.

Có hai nguyên nhân, một là Dạ Thiều Nam, một là những võ giả hai bên Chính Ma được thả ra khỏi đầm lầy.

Dạ Thiều Nam lấy được ma chủng khiến cho võ lâm Chính đạo vô cùng e ngại. Không ai biết sau khi Dạ Thiều Nam luyện hóa chí bảo trong truyền thuyết này, thực lực của hắn sẽ tăng cường tới mức nào.

Cho nên đa số tông môn Chính đạo đều cực kỳ e ngại Bái Nguyệt Giáo, thậm chí có người định thăm dò tình hình Bái Nguyệt Giáo, nhân lúc Dạ Thiều Nam đang bế quan tập kích Bái Nguyệt Giáo.

Còn những võ giả được thả khỏi đầm lầy cũng gây ảnh hưởng rất lớn đến thế cục trong giang hồ, đặc biệt là nhánh Đạo môn.

Bên phía Phật môn còn dễ nói, trong đầm lầy đó có Viên Quảng của Đại Quang Minh Tự và một khổ hạnh tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Đối với Tu Bồ Đề Thiền Viện mà nói, thêm một vị khổ hạnh tăng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chỉ là tăng cường một phần lực lượng, không có gì lớn.

Còn Viên Quảng, trăm năm trước hắn từng đảm nhiệm thủ tọa Kim Cương Viện, nhưng sau đó đã nhượng chức, có thể ngăn cản tác dụng phụ của Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh, tính cách cũng rất hiền hòa.

Biết tám trăm năm đã qua, đương nhiên hắn cũng không có tâm tư tranh quyền đoạt lại, chỉ định dùng thời gian cuối cùng của bản thân tận tâm dốc sức cho tông môn mà thôi.

Bên phía Long Hổ Sơn cũng có người bị nhốt, nhưng chỉ là một võ giả cảnh giới Chân Đan. Tám trăm năm trước thực lực của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ không quá mạnh, chỉ có thiên sư của thời đại đó là có thể ra mặt, cho nên chỉ có một võ giả cảnh giới Chân Đan đi vào Nguyên Thủy Ma Quật.

Nhưng người của Thuần Dương Đạo Môn và Chân Vũ Giáo đi ra lại có lai lịch không nhỏ.

Lúc này trong đại điện của Thuần Dương Đạo Môn, một đạo sĩ trung niên mặc đạo bào màu trắng đang lật xem tất cả những chuyện lớn nhỏ phát sinh trong Thuần Dương Đạo Môn thời gian gần đây.

Hắn có tướng mạo lạnh lùng uy nghiêm, ai gặp cũng có cảm giác không rét mà run.

Đạo sĩ trung niên này chính là người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thiên Cương Điện, Vân Mộng Tử.

Xét theo tuổi tác, nếu không tính tám trăm năm bị nhốt thì vị Vân Mộng Tử này còn nhỏ tuổi hơn mọi người ở đây, thậm chí chỉ lớn hơn Tịch Vân Tử một chút, còn chưa tới trăm tuổi.

Người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân thế hệ này là Trường Vân Tử chết trong tay Sở Hưu, vị này đã gần ba trăm tuổi, đương nhiên đã rất già.

Nhưng Vân Mộng Tử đang lúc tráng niên cũng có thể lên đảm nhiệm vị trí đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thiên Cương Điện, có thể thấy thiên phú và thực lực của hắn cường đại tới mức nào.

Hơn nữa hắn gặp bất trắc bị nhốt trong Nguyên Thủy Ma Quật, nếu không có lẽ chưởng giáo Thuần Dương Đạo Môn đời sau chính là hắn.

Lúc này Vân Mộng Tử đọc lại sóng gió tám trăm năm của Thuần Dương Đạo Môn, đánh giá thực lực thay đổi, sắc mặt càng ngày càng khó coi.