Côn Luân Ma Chủ

Chương 1327. Nguy cơ của Hình Đường 2




Lúc này Thủ Chân Tử chợt nhớ ra điều gì, hắn đột nhiên nói: “Đúng rồi, có thể giết tất cả mọi người trong Quan Trung Hình Đường, nhưng tốt nhất nên giữ lại mạng Sở Nguyên Thăng.

Hắn bị tên Sở Hưu kia mê hoặc, cũng rất bất đắc dĩ. Quan Trung Hình Đường không sai, kẻ sai là ma đầu Sở Hưu kia!”

Không thể không nói thanh danh Cự Hiệp Sở Cuồng Ca vẫn rất hữu dụng trên giang hồ.

Cho dù là lão nhân trong Đạo môn như Thủ Chân Tử cũng hết sức bái phục sự tích của Sở Cuồng Ca.

Vị kia được tôn là Cự Hiệp, tuy trên giang hồ có rất nhiều người mạnh hơn hắn, nhưng không có bất cứ ai dám tới chất vấn danh hiệu của Sở Cuồng Ca.

Sở Nguyên Thăng là con trai độc nhất của Sở Cuồng Ca, tuy lúc này hắn đứng về phía Sở Hưu, đối địch với bọn họ, nhưng Thủ Chân Tử vẫn muốn giữ mạng cho đối phương.

Nam Cung Vệ Vũ lầm bầm một câu rồi không nhịn được nói: “Được rồi, biết rồi.”

Thủ Chân Tử không nghe ra tiếng lầm bầm của Nam Cung Vệ Vũ là gì nhưng Hách Liên Trường Phong ở bên cạnh lại hiểu. Hiển nhiên Nam Cung Vệ Vũ vừa nói đã làm kỹ nữ còn lập đền thờ.

Lúc này trong Quan Trung Thành, tất cả mọi người cũng đang bàng hoàng đúng như Nam Cung Vệ Vũ đã đoán.

Sở Nguyên Thăng ngồi trên ghế chủ, hắn còn miễn cưỡng giữ được bình tĩnh: “Bọn chúng còn chưa công thành à?”

Chưởng hình quan Quan Đông Tiêu Tập lắc đầu nói: “Còn chưa. Xem ra bọn họ định để chúng ta tiêu hao. Tiêu hao tới mức chúng ta không còn một chút dũng khí chém giết nào thì mới chịu ra tay!”

Trước đó khi Sở Hưu ở Quan Trung Hình Đường, Tiêu Tập chính là người mạnh nhất trong tứ đại chưởng hình quan. Lúc này hắn đã bước vào cảnh giới Chân Đan.

Nhưng so với Vũ Lâm Quân có đông đảo cường giả ở bên ngoài, một cảnh giới Chân Đan cũng không tính là gì.

Sở Nguyên Thăng quay sang phía một người khác: “Chử tiền bối, lát nữa có viện quân không?”

Ngồi ngay bên dưới Sở Nguyên Thăng chính là Chử Vô Kỵ.

Chử Vô Kỵ cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, có thực lực trấn thủ một phương, nghe nói Quan Trung Hình Đường bị bao vây, hắn chủ động đến đây. Ngụy Thư Nhai thì tới Ngụy Quận hỗ trợ.

Nhưng hắn chỉ là một võ giả vừa thăng cấp lên Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng lại phải đối mặt với ba cường giả bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã lâu. Cho dù xưa nay Chử Vô Kỵ không cho rằng mình yếu hơn người khác, trong lòng hắn cũng không nắm chắc.

Chử Vô Kỵ lắc đầu nói: “Không biết, đã đưa tin, phải xem bên Yến Kinh Thành phái ai tới.

Không cần sợ, cho dù triều đình Bắc Yên không phái người tới thì Trấn Võ Đường cũng sẽ cho người đến!”

Tuy ngoài miệng Chử Vô Kỵ nói vậy nhưng trong lòng cũng không chắc chắn.

Tuy đã đưa tin nhưng giữa Quan Trung Hình Đường và Bắc Yên không có trận pháp truyền tin, chỉ có thể dựa vào sức người.

Cho nên khi Bắc Yên nhận được tin rồi phái người đến, e là không tới kịp, hắn cũng không nói chính xác được.

Sở Nguyên Thăng gật đầu nói: “Vậy thì tốt, cho dù phải gắng gượng đến đâu đi nữa chúng ta cũng phải chờ được viện quân đến. Cơ nghiệp của Quan Trung Hình Đường không thể bị hủy được!”

Thế nhân đều nói Sở Nguyên Thăng là hổ phụ khuyển tử. So với cuối cùng đúng là Sở Nguyên Thăng không có gì bắt mắt, thậm chí có thể nói là quá bình thường.

Nhưng Sở Nguyên Thăng có bình thường đến đâu đi nữa, hắn cũng không phải rác rưởi, càng không phải tiểu nhân.

Lần này Đông Tề tấn công Quan Trung Hình Đường, đã có không ít người trong Quan Trung Hình Đường oán trách Sở Hưu, nghĩ rằng vì y nên Quan Trung Hình Đường mới lâm vào chiến hỏa.

Đối với những lời oán trách này, Sở Nguyên Thăng lập tức ra tay trấn áp.

Tuy Sở Hưu là người chấp chưởng thực sự của Quan Trung Hình Đường, nhưng y đã nâng đỡ Sở Nguyên Thăng lên đường chủ, hơn nữa cũng không lấy đi quyền hành. Thậm chí Quan Trung Hình Đường còn mạnh hơn trước một chút.

Sở Hưu chưa từng phụ hắn, đương nhiên hắn cũng không phụ Sở Hưu. Sở Nguyên Thăng không thể làm chuyện đầu hàng xin được sống sót.

Hơn nữa quan trọng nhất là Quan Trung Hình Đường do phụ thân hắn, Sở Cuồng Ca lưu lại.

Có lẽ đây là chấp niệm duy nhất trong cuộc đời Sở Nguyên Thăng. Thực lực của hắn thấp, năng lực có hạn, không cách nào bảo vệ Quan Trung Hình Đường phát triển, nhưng người khác có thể.

Cho nên đối với chuyện Sở Hưu mới là người thật sự khống chế Quan Trung Hình Đường, hắn cũng không có gì kháng cự, chỉ cần Quan Trung Hình Đường vẫn còn, chỉ cần Quan Trung Hình Đường càng ngày càng phát triển, như vậy là đủ rồi.

Nhưng bây giờ có người định hủy diệt Quan Trung Hình Đường, cho dù thực lực Sở Nguyên Thăng có yếu hơn nữa, hắn cũng quyết đổ máu chống chọi với cùng với đối thủ!

Phụ thân hắn là Cự Hiệp, chết vì hiệp nghĩa.

Sở Nguyên Thăng không đáng nhắc tới, nhưng cũng nguyện tử chiến vì Quan Trung Hình Đường!

Đúng lúc này bên ngoài bỗng có tiếng hô giết, Chử Vô Kỵ đứng ra trầm giọng nói: “Đông Tề công thành rồi!

Sở đường chủ, ngươi ở lại đây, còn lại giao cho ta!”

Sở Nguyên Thăng lại lắc đầu nói: “Ta cũng muốn ra cùng!”

Trước đó Quan Trung đã trải qua chiến hỏa, là nơi trải qua bốn trận chiến. Cho dù có xây thành trì, một khi có đại chiến cũng rất dễ bị san bằng.

Cho nên sau này khi Quan Trung Hình Đường thành lập, thậm chí đã bỏ rất nhiều tiền của ra xây dựng một tòa thành sắt thép hùng vĩ, đúng là không dễ gì công phá.

Thấy binh sĩ thủ hạ chỉ có thể dùng thang mây trèo lên, Nam Cung Vệ Vũ cầm một thanh Phương Thiên Họa Kích màu đỏ thắm, mang theo khí tức nóng rực; đi thẳng tới trước cửa thành.

Trường kích chỉ lên trời, chỉ trong chớp mắt, giữa không trung phong vân gào thét, như bị lửa thiêu hừng hực.

Trong tiếng nổ ầm ầm, một kích đánh xuống, chấn động cường đại và nóng bỏng đánh thẳng về phía cửa thành. Tòa thành sắt thép khổng lồ cũng không ngăn nổi một đòn toàn lực của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần!

Nhưng ngay lúc này một binh khí kỳ dị như đao mà không phải đao, tựa vầng trăng khuyết lóng lánh sắc máu chém tới, cương khí như muốn cắt đứt thiên địa. Một tiếng ầm lớn nổ lên, ngăn cản nhát kích của Nam Cung Vệ Vũ.

Thân hình Chử Vô Kỵ hiện lên trên bức tường, cười lạnh nói: “Mới đó đã tới phiên Nam Cung đại tướng quân đích thân ra trận, có phải hơi mất giá không?”

Nam Cung Vệ Vũ lạnh nhạt nói: “Chử Vô Kỵ, nói thế nào thì ngươi cũng là hoàng tộc của Ngụy Quốc năm xưa, nên đứng về phía Đông Tề chứ, sao lại đứng về phía Bắc Yên?”

Chử Vô Kỵ lạnh lùng nói: “Trước đây Ngụy Quận ta đứng về phía Đông Tề các ngươi, kết quả ra sao? Cuối cùng vẫn là bị diệt quốc đấy thôi?

Huống chi Hạng Long đã chết, những người tham gia trận chiến diệt Ngụy Quốc ta cũng đã chết, bây giờ ta không đứng về phía Bắc Yên mà đứng về phía Ma đạo!”

Tuy Ngụy Quốc bị Bắc Yên tiêu diệt, nhưng thực ra Chử Vô Kỵ cũng không có cảm tình gì với Đông Tề.

Ngụy Quốc là nước nhỏ, chỉ có thể sinh sống trong kẽ hở.

Nhưng trước đây Ngụy Quốc đã chọn đứng về phe Đông Tề, kết quả ra sao? Ngụy Quốc bị diệt, Đông Tề không những không xuất binh cứu viện mà còn lui binh.

Sau này Lữ Hạo Xương càng hèn, không muốn đánh tiếp, chuyện này cũng đành bỏ qua. Bên duy nhất phải hy sinh chính là Ngụy Quốc.