Hơn nữa hắn cũng có thể đoán được Sở Hưu cảnh giác với hắn, cho nên chỉ trò chuyện hai câu rồi trực tiếp quay người bỏ đi, không tiếp tục dây dưa, cho nên Sở Hưu mới nói hắn có chừng mực.
Y Ba Tuần cười nói: “Thanh danh của Bách Đông Lai trong khu vực Thanh Phong Hải rất không tệ. Ngươi nói hắn như vậy, có lẽ không mấy ai tin.”
Sở Hưu mặt không biểu cảm nói: “Chỉ có mấy người trẻ tuổi mới vào đời hay loại ngu ngốc mới tin sái cổ mà không nghi ngờ.
Bách Đông Lai có thực lực như vậy, Thiên Nhất Thủy Các của hắn có thế lực như vậy, nếu tâm cơ không đủ thâm trầm e là bị người khác lừa vào chỗ chết lâu rồi.”
Nói thì nói vậy, nhưng Sở Hưu không để ý tới Bách Đông Lai.
Hắn không có địch ý với hai người Sở Hưu, chỉ có vẻ hiếu kỳ và thăm dò, còn tiện đó làm quen một chút.
Hai người bọn họ là đại nhân vật trong võ lâm Trung Nguyên, nhất là Sở Hưu. Giờ cả hai đột nhiên tới Đông Hải, chắc chắn những người nhận ra họ sẽ thấy nghi hoặc, cho nên Bách Đông Lai thăm dò cũng không có gì là lạ.
Hơn nữa đối với người như Bách Đông Lai, kết giao tạo quan hệ đã thành quán tính. Hắn thấy hai người Sở Hưu và Y Ba Tuần không có xung đột trực tiếp về mặt lợi ích, lại là cường giả, hắn cũng vô thức muốn lại gần làm quen một chút. Cho dù không thể giúp hắn thì coi như xây dựng quan hệ cũng được.”
Hai người theo Tiêu Tử Kỳ tới ở tạm tại Hạo Thiên Đảo, chờ vài hôm sau khi đến ngày mừng thọ của Hoắc ngũ gia mới chuẩn bị khởi hành.
Thời gian này Tiêu Tử Kỳ cũng nghi ngờ chuyện hai người Sở Hưu nhất quyết muốn tham gia ngày mừng thọ của Hoắc ngũ gia, liệu bọn họ có mục đích riêng không, có liên lụy tới mình không.
Nhưng Tiêu Tử Kỳ không dám nói mấy câu này, cũng không dám hỏi.
Nếu không có Sở Hưu, e là cơ nghiệp của hắn đã bị Lâm Tông Nghiệp kia cướp sạch rồi.
Đương nhiên quan trọng nhất là Sở Hưu ra tay giết Lâm Tông Nghiệp hết sức dễ dàng, cứ như ép chết một con kiến. Tiêu Tử Kỳ không hề nghi ngờ, nếu mình bày trò gì chắc chắn sẽ gặp kết cục tương tự.
Trước đó khi Tiêu Tử Kỳ còn chưa đạt tới cảnh giới Chân Đan, phụ thân hắn đã nói, chỉ cần đột phá đến cảnh giới cảnh giới Chân Đan là có thể trở thành chúa tể một phương, hùng cứ một đảo.
bây giờ hắn đã đạt tới cảnh giới Chân Đan, kết quả hắn lại phát hiện khi đối mặt với cường giả cấp bậc Sở Hưu, cảnh giới Chân Đan cũng chỉ là hạng sâu kiến mạnh một chút mà thôi.
Chuyện này khiến tâm trạng Tiêu Tử Kỳ sa sút một hồi.
Thuyền lớn sắp tiếp cận Chí Tôn Đảo, xung quanh cũng có rất nhiều thuyền bè đang tới Chí Tôn Đảo, hiển nhiên là những người tham gia chúc thọ Hoắc ngũ gia.
Sau khi lên bờ, Sở Hưu cũng quan sát Chí Tôn Đảo.
Diện tích của Chí Tôn Đảo không quá lớn nhưng cảnh sắc mỹ lệ, hơn nữa thiên địa nguyên khí cực kỳ dư dả, có thể nói là đất lành.
Hơn nữa kiến trúc trên đảo cực kỳ lộng lẫy, theo Sở Hưu thấy thậm chí còn lộng lẫy hơn cả Bắc Yên. Chính giữa đảo không phải là một khu nhà, phải nói là một cung điện cỡ nhỏ.
Có thiệp mời mà Tiêu Tử Kỳ mang theo, bọn họ cũng dễ dàng đi vào trong cung điện.
Nhưng lúc này bọn Sở Hưu lại không phát hiện, ở một phía khác của cung điện, có vài cặp mắt đang quan sát bọn họ.
Vị công tử Hoắc gia mà Sở Hưu từng gặp đứng ở đó, bên cạnh hắn còn có hai người, một người mặc chiến giáp, tướng mạo ác độc dữ tợn, vừa nhìn đã tạo cho người ta cảm giác không giận mà uy.
Còn một người lại càng kỳ dị, hắn ngồi khoanh chân giữa không trung, hoàn toàn dựa vào cương khí nâng đỡ. Nhưng nhìn kỹ lại có thể thấy không phải hắn cố tạo tư thế quái dị như vậy mà là vì hai chân của hắn đã không còn.
Những người đang âm thầm quan sát bọn Sở Hưu không phải ai khác mà chính là nghĩa tử thứ hai của Hoắc Hành Tôn, đảo chủ Thần Binh Đảo - Bách Lý Phá Binh và nghĩa tử thứ tư - Nạp Lan Hải.
Bách Lý Phá Binh xách tên công tử Hoắc gia tới trước mặt mình lớn tiếng hỏi: “Tiểu tử, hai người này muốn tham gia tiệc mừng thọ của nghĩa phụ nên cố ý giết người, sau đó mới lấy được thiệp mời?”
Tên công tử Hoắc gia gật đầu lia lịa nói: “Đúng vậy, chính là hai người bọn họ, hình như là đại nhân vật trong võ lâm Trung Nguyên.”
Bách Lý Phá Binh đưa mắt nhìn Nạp Lan Hải nói: “Lão tứ, ngày thường ngươi thích nghiên cứu mấy tin tức linh tinh, ngươi cũng là người hiểu rõ nhất về võ lâm Trung Nguyên, rốt cuộc hai người này có lai lịch ra sao?
Không thể để bọn họ quấy nhiễu ngày mừng thọ của nghĩa phụ được.”
Nạp Lan Hải trông như một người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, nhưng có làm sao cũng không xua được vẻ âm độc trong ánh mắt.
Mỗi nghĩa tử của Hoắc ngũ gia đều là rồng phượng trong chốn người, trước đây Nạp Lan Hải cũng vậy, nhưng bây giờ hắn chỉ là rồng phượng đã bị phế bỏ trong chốn người.
Khang Động Minh gần như vô địch dưới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cường đại tới mức khiến người khác tuyệt vọng. Thậm chí mấy vị nghĩa tử dưới tay Hoắc ngũ gia đồng thời ra tay cũng chưa chắc đã hạ được hắn.
Huống chi đám nghĩa tử của Hoắc ngũ gia đều có tâm tư riêng, bọn họ đều là nghĩa tử của Hoắc ngũ gia nhưng bọn họ lại không phải huynh đệ.
Ví dụ như xếp cuối cùng, biết rõ là Khang Động Minh đả thương Nạp Lan Hải nhưng Triệu Nguyên Phong vẫn mời Khang Động Minh làm môn khách.
Trong số năm nghĩa tử của Hoắc ngũ gia, hắn chỉ thân với Bách Lý Phá Binh hơn một chút.
Công tử Hoắc gia ở bên cạnh thận trọng nhìn Nạp Lan Hải.
Năm nghĩa tử của Hoắc ngũ gia đều là người hắn không thể trêu chọc, Hoắc ngũ gia đối xử với bọn họ còn tốt hơn với con trai ruột của mình.
Nhưng công tử Hoắc ngũ gia không sợ Bách Lý Phá Binh tướng mạo hung ác, hắn sợ nhất lại là Nạp Lan Hải trầm mặc ít nói.
Nghe vậy Nạp Lan Hải lạnh nhạt nói: “Nói đúng ra thì vị mặc áo đen đeo mặt nạ kia không phải võ giả của khu vực Trung Nguyên, mà là tông chủ của Nam Hải Đệ Lục Thiên Ma Tông, Y Ba Tuần.
Còn người trẻ tuổi kia, nếu ta không nhìn lầm, hắn là người mạnh nhất ở ngoài sáng của nhánh Ẩn Ma, cũng là người chấp chưởng của họ, đường chủ Trấn Võ Đường, Sở Hưu.
Trong võ lâm Trung Nguyên, người này tuyệt đối là đại nhân vật, nhánh Ẩn Ma nằm trong tay hắn, toàn bộ thế lực võ lâm Bắc Yên cũng coi hắn là chí tôn.
Trên danh nghĩa thì đường chủ Quan Trung Hình Đường không phải là hắn, nhưng là con rối của hắn. Bộ Thiên Nam, hội chủ Thanh Long Hội một trong Tứ Linh, cũng bị hắn giết chết, kết quả Thanh Long Hội không những không báo thù ngược lại còn bị kẻ giết người này chấp chưởng.”
Bách Lý Phá Binh nghe vậy tặc lưỡi: “Lai lịch của tiểu tử này lớn đến vậy à, nhánh Ẩn Ma cũng yên tâm giao cơ nghiệp khổng lồ như vậy cho một người trẻ tuổi?”
Nạp Lan Hải híp mắt nói: “Trên giang hồ thì tuổi tác chỉ dùng để phân biệt bối phận chứ còn ý nghĩa gì khác? Chỉ cần có thực lực thì cơ nghiệp gì mà không đoạt được?”