Côn Luân Ma Chủ

Chương 1346. Không làm cha được thì trở mặt làm thù 2




Trước kia hắn đồng ý lấy lòng lôi kéo những tuấn kiệt trẻ tuổi có tương lai rực rỡ, cho dù không nhận làm nghĩa tử cũng đối xử rất tốt.

Còn bây giờ hắn chỉ cảm thấy Sở Hưu làm vậy là khiến hắn mất mặt, đây là chuyện hắn tuyệt đối không thể nhịn nổi.

Đương nhiên còn một điểm nữa, có lẽ ngay bản thân Hoắc Hành Tôn cũng không phát hiện.

Hắn dựa vào năng lực của bản thân tìm ra nhiều cường giả như vậy, nhưng trên thực tế đầu tư như vậy cần có thời gian, hắn phải đợi bọn họ trưởng thành mới được.

Năm nay Hoắc Hành Tôn đã ba trăm tám mươi tám tuổi, hắn còn sống được mấy năm?

Cho dù tương lai Sở Hưu trở thành chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, có lẽ hắn cũng không thấy được ngày đó. Đã vậy còn kết thiện duyên làm gì.

Còn bây giờ, có đám người Bách Lý Phá Binh ở bên, hắn có thể ngồi trên vị trí chí tôn của Thanh Phong Hải tới lúc chết.

Lúc này Phó Long Khiếu cầm chén rượu đi tới nói: “Nghĩa phụ đừng tức giận, tên Sở Hưu kia không biết điều, sao ngài phải chấp nhặt với hắn?

Không có nghĩa phụ giúp đỡ, hắn có tới Thanh Phong Hải cũng chỉ uổng công. Không cần quan tâm tới hắn, tiếp tục tiệc mừng thọ nào.”

Hoắc Hành Tôn hừ lạnh một tiếng nói: “Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, hắn tạo được danh tiếng lớn trên đất Trung Nguyên thì tưởng tới khu vực Đông Hải này tất cả mọi người đều phải nể mặt hắn chắc?”

Những người khác cũng lao nhao nịnh bợ Hoắc Hành Tôn, khuyên hắn bớt giận. Sau khi quét dọn trong đại sảnh lại thái bình, vui chơi nhảy múa.

Bên ngoài Chí Tôn Đảo, Y Ba Tuần cười khổ nói: “Sở đại nhân, ngài làm vậy là kích động quá rồi, đắc tội với Hoắc Hành Tôn, chúng ta cũng nên rời khỏi Đông Hải ngay đi.

Nếu hắn không mở miệng, tất cả các thế lực ở Thanh Phong Hải sẽ không chịu giúp ngươi.

Thật ra chỉ là nhận một vị nghĩa phụ thôi mà, lão già kia tuổi tác đã cao, cố gắng chịu uất ức một chút, ngươi cũng có mất gì đâu.

Nếu ngươi không muốn thì cứ coi như lợi dụng hắn, sau khi đánh lui Đông Tề thì mặc kệ hắn là được.”

Y Ba Tuần rất không hiểu vì sao Sở Hưu lại cứng rắn như vậy.

Vừa rồi hắn cũng đã nhìn ra, Hoắc Hành Tôn thật lòng muốn nhận Sở Hưu làm nghĩa tử. Đáp ưng hắn thì hành trình sau này của Sở Hưu sẽ vô cùng thuận lợi, ai ngờ y lại cự tuyệt.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Y tông chủ, trong  một số chuyện quan điểm ta và ngươi khác nhau.

Ngươi cũng đã nói rồi đấy, nhận hắn làm nghĩa phụ là chịu uất ức một chút, nhưng với địa vị của ta hiện giờ, sao ta phải chịu uất ức?

Huống chi tên Hoắc Hành Tôn đó mà xứng làm nghĩa phụ của ta? Hắn xứng chắc? Đúng là nực cười!”

Y Ba Tuần suy nghĩ cẩn thận lại, cũng đúng.

Xưa nay tính cách của Sở Hưu vô cùng ngang ngạnh, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Ngụy Thư Nhai như thầy như cha, thậm chí Ngụy Thư Nhai giao toàn bộ các mối quan hệ mà mình gây dựng được trong nhánh Ẩn Ma cho Sở Hưu, nghiễm nhiên coi Sở Hưu là người nối nghiệp mình.

Nhưng cho dù như vậy, Ngụy Thư Nhai vẫn không bảo Sở Hưu bái sư hay nhận nghĩa phụ gì. Với bộ dáng đó của Hoắc Hành Tôn, trừ ánh mắt khá tốt ra, hắn chẳng có chỗ nào sánh được với Ngụy Thư Nhai.

Nhưng nghĩ tới ánh mắt, Y Ba Tuần lại tặc lưỡi thở dài: “Nhưng ánh mắt của lão già này đúng là bất phàm.

Từ sau khi nhận Triệu Nguyên Phong làm nghĩa tử, đã mấy chục năm rồi hắn không nhận nghĩa tử nào khác. Lần này hắn coi trọng Sở đại nhân cũng chứng minh tương lai chắc chắn Sở đại nhân sẽ rất bất phàm.”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Chuyện này còn phải nhìn mới ra hay sao? Không phải Sở mỗ nói khoác, chuyện này có mù cũng nhìn ra được.”

Y Ba Tuần vỗ đầu một cái, đúng là hắn quên mất chuyện này.

Với tuổi tác hiện giờ của Sở Hưu mà đã có thành tựu như vậy, có là thằng ngu cũng biết tương lai của y sẽ rực rỡ tới nhường nào.

Trước đây Hoắc Hành Tôn nhận nghĩa tử xem như bới bảo bối trong đống rác, bây giờ nhận Sở Hưu làm nghĩa tử lại là ôm món bảo bối có sẵn, ý nghĩa cũng khác hẳn, chỉ là chiếm lợi trong lúc người ta đang khó khăn. Chẳng trách Sở Hưu trở mặt ngay lập tức.

Lòng người là thứ rất khó khống chế, chuyện hôm nay mà xảy ra khi thực lực của Sở Hưu còn yếu, sống sót cũng khó khăn, có lẽ sẽ là một minh chứng cho thần nhãn của Hoắc Hành Tôn.

Nhưng đáng tiếc, Hoắc Hành Tôn chỉ nhớ tuổi tác của Sở Hưu chứ không để ý tới thân phận và thực lực của y, dẫn tới hai bên hoàn toàn trở mặt.

Cũng may mấy năm gần đây hắn cẩn thận quen rồi, không trở mặt ngay tại chỗ, bằng không có thể sẽ dẫn tới một vụ huyết án. Dù sao đây không phải lần đầu tiên Sở Hưu giết người trong tiệc mừng thọ, đã quen tay rồi.

Ngay lúc Sở Hưu định tạm thời rời khỏi, một âm thanh lại đột nhiên vang lên: “Sở đại nhân, khoan hãy đi.”

Sở Hưu quay đầu lại, người đuổi theo là Bách Đông Lai.

Sở Hưu híp mắt nói: “Bách tiên sinh đi theo như vậy, chẳng lẽ không sợ đắc tội với Hoắc ngũ gia à?”

Bách Đông Lai cười khẽ một tiếng nói: “Bây giờ Hoắc ngũ gia đang có cả đống người khen tặng, sao lại chú ý tới mình ta được?

Hơn nữa nếu là lúc trước ta còn sợ đắc tội với hắn, bây giờ ấy  à, đã không sợ từ lâu rồi.”

Nói tới đây thần sắc Bách Đông Lai bỗng nghiêm nghị nói: “Sở đại nhân, ngươi muốn mượn lực lượng của khu vực Đông Hải tấn công Đông Tề, nhưng hôm nay ngươi đã trở mặt với Hoắc Hành Tôn. Đừng xem thường lực ảnh hưởng của hắn trong khu vực Thanh Phong Hải này, lần này e là ngươi phải chịu thất bại quay về rồi.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Cũng chẳng sao cả, coi như tới khu vực Đông Hải mở mang kiến thức về quang cảnh nơi này thôi.”

Thấy Sở Hưu không nhanh không chậm như vậy, Bách Đông Lai trầm giọng nói: “Sở đại nhân, ta cũng không lòng vòng với ngươi.

Ta rất tán đồng một câu nói của ngươi lúc vừa rồi, hai bên đều được lợi mới là hợp tác.

Cho nên lần này, chẳng bằng ngươi ta hợp tác một lần nhé?”

“Hợp tác cái gì?”

Ánh mắt Bách Đông Lai lóe lên vẻ âm trầm, hạ giọng nói: “Ngươi giúp ta xử lý Hoắc Hành Tôn, ta giúp ngươi triệu tập các thế lực giang hồ trong khu vực Đông Hải, tấn công Đông Tề!”

Nói xong câu này, sắc mặt Sở Hưu vẫn không thay đổi nhưng Y Ba Tuần lại giật nảy mình.

Bách Đông Lai cũng là người nổi tiếng trên Thanh Phong Hải, nhưng nói hắn rộng rãi hào sảng cũng được, hay nói tâm cơ hắn thâm trầm cũng được, nhưng thế lực của hắn vốn không thể sánh được với Hoắc Hành Tôn. Ai ngờ hắn dám có ý đồ với Hoắc Hành Tôn xưng bá Thanh Phong Hải cả trăm năm, lá gan của người này đúng là không nhỏ.

Bách Đông Lai nhìn qua bốn phía rồi nói: “Nhiều người phức tạp, Sở đại nhân, thuyền của Thiên Nhất Thủy Các ta đang ở đằng kia, lên thuyền rồi nói nhé?”

Sở Hưu dừng lại vài giây rồi gật đầu nói: “Được.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Bách Đông Lai cũng thở dài một tiếng.

Chỉ cần Sở Hưu không quay đầu bỏ đi ngay, còn tiếp tục nói chuyện với hắn chứng tỏ chuyện này còn có thể tiến hành.

Sau khi lên thuyền của Bách Đông Lai, Sở Hưu trầm giọng nói: “Bách tiên sinh, thật ra ta rất hiếu kỳ về một chuyện. Rốt cuộc ngươi làm như vậy là vì cái gì?”