Côn Luân Ma Chủ

Chương 1359. Món quà của Lục Giang Hà 1




Hạng Võ nói tình hình bên phía Ngụy Quận rất tệ, sự thật cũng là như vậy, thậm chí còn tệ hơn lời hắn nói.

Bên phía Ngụy Quận bây giờ phải gọi là Vệ Quốc, do Giang Sơn Các vừa xây dựng Vệ Quốc cầm đầu, chiêu mộ tất cả võ giả Ngụy Quận làm tiên phong bắt đầu tấn công.

Giang Sơn Các không có ưu điểm gì, ưu thế duy nhất là có tiền, rất lắm tiền.

Bao năm qua, Giang Sơn Các ỷ vào uy thế của Hoắc Hành Tôn, có thể nói là lũng đoạn việc buôn bán giữa khu vực hải ngoại và Trung Nguyên, thậm chí còn cướp mất không ít chuyện làm ăn vốn thuộc về Kình Thiên Hội, tích lũy được vô số vốn liếng.

Có trọng thưởng ắt có dũng phu, những võ giả Ngụy Quận tuy bài ngoại nhưng trước lợi ích dụ dỗ của Giang Sơn Các, tất cả đều thành thật nghe theo hiệu lệnh của Giang Sơn Các, trở thành tiên phong cho bọn họ.

Như vậy còn chưa hết, những võ giả Chính đạo và các đại phái như Thuần Dương Đạo Môn, Chân Vũ Giáo, Bạch Hổ Đường cũng gia nhập, khiến cho áp lực của Trấn Võ Đường càng lớn.

Hiện tại những thế lực phụ trách phòng thủ Ngụy Quận là Trấn Võ Đường, một số người trong nhánh Ẩn Ma mà Ngụy Thư Nhai mang tới, người của Cung Phụng Đường cho Hạng Sùng dẫn đầu, thậm chí còn có một số cao thủ trong hoàng tộc Bắc Yên.

Tuy nhân số tập kết ở Ngụy Quận không nhiều như ở biên giới, nhưng đều là chiến lực cao cấp, giao chiến vô cùng kịch liệt.

Quan trọng nhất là bên phía biên giới thì Bắc Cung Bách Lý còn có thể dựa vào kế sách tàn nhẫn và bày binh bố trận kiềm chế Đông Tề. Còn bên phía Ngụy Quận đã đánh tới mức này, bất luận ngươi dùng kế sách gì cũng vô dụng, chỉ so bì thực lực.

Lúc này trong phủ thành chủ của một tòa thành nhỏ gần Thương Mang Sơn Ngụy Quận, đám người Ngụy Thư Nhai đứng đó nhưng dáng vẻ không ai yên ổn, hầu như người nào cũng bị thương.

Giữa Ngụy Quận và khu vực Yến Đông của Bắc Yên còn có dãy Thương Mang Sơn. Trước đó bọn họ đã giao chiến một trận, kết quả là bên phía Bắc Yên đại bại, trực tiếp đánh mất Thương Mang Sơn, bị người ta ép tới khu vực Yến Đông.

Trong trận đại chiến vừa rồi, Lăng Vân Tử của Thuần Dương Đạo Môn trực tiếp xuất thủ, uy thế của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đúng là không ai địch nổi.

Tuy khả năng lĩnh ngộ của Thương Thiên Lương không kém, tu vi đã có thể sánh ngang với Lăng Vân Tử, nhưng về mặt chiến lực vẫn kém hơn Lăng Vân Tử một bậc, không phải kém ở bản thân mà kém ở ngoại lực.

Cao thủ so đấu, một chênh lệch nhỏ thôi cũng có thể phân ra thắng bại.

Tịch Vân Tử dùng tinh huyết phát động thần binh Thuần Dương của Lã Tổ, Vân Mộng Tử còn dạy cho Lăng Vân Tử một bí pháp đã thất truyền của Thuần Dương Đạo Môn, có thể điều động ấn ký của Lã Tổ trong Thuần Dương Đạo Môn, đánh cho Thương Thiên Lương đại bại quay về.

Còn đám người Ngụy Thư Nhai cũng bắt đầu giao chiến với Giang Sơn Các, Thuần Dương Đạo Môn, Chân Vũ Giáo, Bạch Hổ Đường và đám võ giả võ lâm Chính đạo.

Đám người này vốn có nhân số đông đảo, thậm chí trong Chính đạo còn có vài cao thủ tán tu được mời ra mặt, đây đều là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần. Chiến lực cao tầng áp đảo hoàn toàn bên phía Trấn Võ Đường.

Người đông thế mạnh, Trấn Võ Đường liên tục lui binh, cuối cùng phải nhờ Hạng Sùng sử dụng bản nguyên long mạch trong Cửu Long Ấn mới đẩy lùi được đối phương, nhưng bọn họ cũng phải nhường lại Thương Mang Sơn.

Không thể tùy tiện sử dụng bản nguyên long mạch, bằng không một khi bản nguyên long mạch bị tổn thương, nó sẽ gây hại tới quốc vận của Bắc Yên.

Nếu thế công lần tới cũng mãnh liệt như vậy, Trấn Võ Đường chỉ có thể lùi bước lần nữa.

Lúc này thấy bầu không khí trong đại sảnh có vẻ nặng nề, Lục Giang Hà bèn nói: “Chư vị nghe ta nói này, đừng có làm cái vẻ chết cha chết mẹ này được không? Tiểu tử Sở Hưu kia còn chưa trở lại đâu, tiểu tử đó mới là thủ đoạn then chốt nhất của chúng ta.”

Trong số mọi người ở đây, hầu hết mọi người đều bị thương, chỉ có mình Lục Giang Hà là sắc mặt phơi phới, có vẻ rất dễ chịu.

Trước đó tuy hắn tái tạo thân thể, nhưng số người chết trong trận chiến tranh đoạt hoàng vị quá ít, không đủ cho hắn hồi phục tới đỉnh phong.

Còn trong Chính Ma Đại Chiến lần này, nhân số hai bên tham chiến rất nhiều, số lượng võ giả hai phe cộng lại phải hơn mười vạn. Riêng trận đại chiến lần trước đã là máu chảy thành sông, hầu như võ giả Chân Hỏa Luyện Thần nào cũng bị thương, hai bên cũng tổn thất vài võ giả cảnh giới Chân Đan.

Nhân cơ hội này, Lục Giang Hà hấp thu lực lượng khí huyết trong chiến trường, có thể nói càng đánh càng mạnh, còn nhân cơ hội đó khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.

Đương nhiên cũng chẳng có tác dụng quái gì.

Trạng thái đỉnh phong của Lục Giang Hà cũng chỉ là Chân Hỏa Luyện Thần, lúc đó hắn còn như thiểu năng hò hét trên chiến trường mấy câu như rốt cuộc Huyết Hải Ma Tôn ta cũng trở lại. kết quả chỉ chớp mắt đã bị Vân Mộng Tử của Thuần Dương Đạo Môn, Hàn Cửu Tư của Chân Vũ Giáo, Hách Liên Trường Phong của Bạch Hổ Đường cùng với hai cường giả Chân Hỏa Luyện Thần trong hoàng thất Đông Tề; bao nhiêu cao thủ vây công một mình hắn, bị đánh tới chạy trối chết.

Tuy hắn luôn hô hào mình là Huyết Hải Ma Tôn, nhưng dù sao hắn không phải Tứ Đại Ma Tôn chân chính, còn chưa thể ảnh hưởng tới chiến cuộc.

Mai Khinh Liên liếc hắn một cái nói: “Ngươi tin tưởng Sở Hưu quá nhỉ.”

Lục Giang Hà cười hai tiếng, không nói gì. Không phải hắn tin tưởng Sở Hưu mà là tin tưởng Độc Cô Duy Ngã.

Tiểu tử kia có gì đó dính tới giáo chủ, còn dính rất sâu. Dù sao cho dù là nguyên nhân gì, hắn cũng không tin Sở Hưu lại dễ dàng thua cuộc như vậy.

Cho nên hắn tin là đợi tới lúc Sở Hưu trở lại chính là lúc chiến cuộc xoay chuyển.

Đương nhiên bây giờ hắn cũng phải nghĩ cách làm sao ngăn cản thế công lần này mới được.

Đảo mắt một vòng, Lục Giang Hà đột nhiên hỏi Mai Khinh Liên: “Ngươi là truyền nhân của Âm Ma Tông đúng không?”

Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Đúng vậy, sao nào?”

Tất cả mọi người đều biết thân phận của cô nàng, sao bây giờ Lục Giang Hà lại đột nhiên nhắc tới?

Lục Giang Hà vuốt cằm nói: “Nói thật, bản tọa rất không thích môn phái các ngươi. Khi Thánh Giáo vẫn còn, sư tổ của Âm Ma Tông các ngươi chẳng khác nào bà tám, chỉ thích nói xấu bản tọa.

Nhưng bây giờ mọi người đều là người phe mình, bản tọa cho ngươi chút lợi lộc này.”

Trong ánh mắt nghi hoặc của Mai Khinh Liên, Lục Giang Hà khắc họa vài thứ vào một tấm ngọc giản trống, ném cho Mai Khinh Liên.

Mai Khinh Liên nhận lấy, hiếu kỳ nói: “Đây là cái gì?”

Lục Giang Hà cười khà khà nói: “Đương nhiên là đồ tốt rồi. Là một số tâm đắc trong võ đạo của Hồng Liên Ma Tôn, liên quan tới phép luyện tâm của Hồng Liên Nghiệp Hỏa, không phải công pháp nhưng tác dụng còn lớn hơn công pháp.

Năm xưa người mà sư tổ Âm Ma Tông của các ngươi tôn sùng nhất chính là Hồng Liên Ma Tôn, lúc nào cũng đi sau mông Hồng Liên Ma Tôn, thậm chí còn muốn bái lạy làm đệ tử của Hồng Liên Ma Tôn.

Xá Nữ Đại Pháp của Âm Ma Tông làm rối loạn tâm thần, gây họa cho kẻ khác nhưng cũng khiến chính bản thân mình rối loạn.