Ngụy Thư Nhai nhìn Tư Đồ Khí, lạnh lùng nói: “Tư Đồ Khí, đừng quên nhánh của bản thân ngươi cũng xuất thân từ Ma Giáo năm xưa.
Căn cơ của nhánh Ẩn Ma chúng ta là gì? Chính là chúng ta đều là người nhận truyền thừa từ Thánh Giáo, dùng truyền thừa của Thánh Giáo làm căn cơ mới thành lập được nhánh Ẩn Ma.
Ngươi giúp bọn chúng thành lập liên minh Ma đạo là đào nền móng của nhánh Ẩn Ma, cũng là bới căn cơ của Thánh Giáo.
Ngươi làm vậy mà xứng với liệt tổ liệt tông à?”
Tư Đồ Khí còn chưa kịp nói gì, Tư Vô Nhai đã nói: “Cái gì mà Thánh Giáo với không Thánh Giáo.
Đó là chuyện năm trăm năm trước rồi, Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt lâu như vậy, các ngươi còn vẫy lá cờ của nó làm quái gì?
Là người thì phải nhìn về phía trước, nếu xét theo bối phận, có ai trong chúng ta thấp hơn cái Thánh Giáo của ngươi?”
Lúc này Lục Giang Hà đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Hắn đứng dậy chỉ thẳng vào mũi Tư Vô Nhai, phun ra bốn chữ: “Đ##! Mẹ! Ngươi!”
Đám người Tư Vô Nhai đờ ra tại chỗ, có thế nào bọn chúng cũng không ngờ Lục Giang Hà lại lên tiếng chửi mắng thô bỉ như vậy ngay trước mặt mọi người.
Phải biết bọn họ đều là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù là bây giờ hay tám trăm năm trước, bất luận là Chính đạo hay Ma đạo, đều là người có thân phận.
Cho dù đôi bên có thù hận lớn đến đâu đi nữa, cũng không đến mức vừa gặp mặt đã chửi đ## mẹ.
Tư Vô Nhai chỉ vào Lục Giang Hà, tức tới mức tay run lẩy bẩy: “Nực cười! Đúng là nực cười!”
Lục Giang Hà nhổ nước miếng, cười lạnh khinh thường: “Một đám đê tiện!
Năm xưa khi giáo chủ thành lập Thánh Giáo, lũ ngu ngốc các ngươi cũng chẳng khác gì, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Phải giết tới các ngươi phát sợ, mới chịu quỳ xuống xin giáo chủ tha mạng, hô hào Thánh giáo thiên thu vạn tái.
Trong cả vạn năm trước, thiên hạ không có Thánh giáo ta, giới Ma đạo cũng không có ai là chính thống.
Nhưng từ khi Thánh giáo ta thành lập, từ đó đến vạn năm sau cho dù Thánh Giáo ta không còn, nhưng vẫn là chính thống trong Ma đạo!
Cái lũ rác rưởi các ngươi cũng dám đào nền móng của Thánh Giáo ta? Muốn chết phải không?”
Lục Giang Hà vừa dứt lời, khí huyết sát đã bùng lên ngập trời, một luồng vận luật vang vọng khắp đại điện, đó là tiếng máu chảy.
Đám người Tư Vô Nhai đều biến sắc, cuối cùng bọn chúng cũng không ra tay, chỉ phất tay áo bỏ đi, hừ lạnh nói: “Được được được! Các ngươi đã cứng đầu không chịu nói lý, chúng ta cũng muốn xem xem khi các ngươi bị võ lâm Chính đạo ép tới mức sơn cùng thủy tận, Thánh Giáo của các ngươi có cứu được các ngươi hay không!”
Bỏ lại một câu đe dọa, đám người Tư Vô Nhai ảo não bỏ đi.
Bọn chúng tới là để hôi của nhân lúc cháy nhà chứ không phải để tử chiến với đám người Lục Giang Hà.
Mọi người ở đây thần sắc âm trầm, hiển nhiên đang rất căm tức.
Có thể nói đám người Tư Đồ Khí đã vạch mặt triệt để với nhánh Ẩn Ma, thâm gì chí không để ý tới thể diện nữa.
Nhưng trước mắt bên nhánh Ẩn Ma còn có cường địch, không tiện ra tay với bọn chúng.
Lúc này mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Lục Giang Hà, bọn họ không ngờ Lục Giang Hà cũng có lúc bá đạo như vậy.
Từ trước tới giờ mọi người không ai cảm thấy tôn trọng vị đường chủ Huyết Ma Đường năm trăm năm trước này.
Đương nhiên với cái vẻ ngu ngốc của Lục Giang Hà, người ta muốn tôn kính cũng chẳng nổi. Nhưng hôm nay hắn lại cực kỳ bá đạo, rốt cuộc cũng có cảm giác kiêu hùng Ma đạo.
Thấy ánh mắt mọi người, Lục Giang Hà không khỏi đắc ý mỉm cười tà mị.
Thôn Thiên Hổ không phát uy, các ngươi tưởng bản tọa là mèo vườn chắc?
Nhưng nụ cười của hắn lại khiến khí thế trước đó tiêu tan triệt để. Mọi người không khỏi lắc đầu, được, Lục Giang Hà vẫn là Lục Giang Hà trước kia thôi.
Mọi người không có thời gian để trì hoãn, bây giờ ai cũng bị thương, phải nhanh chóng khôi phục thương thế, ứng phó đợt tấn công kế tiếp.
Lúc này trong Thương Mang Sơn, là hàng loạt doanh trại, đều là người của các thế lực lớn. Cũng có một số võ giả tán tu hám danh hám lợi gia nhập vào đội ngũ diệt trừ tà ma này.
Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư đứng ở phía trước, thân là người phát động chuyện lần này, có thể nói bọn họ là người chấp chưởng của toàn bộ tông môn Chính đạo, ban bố hiệu lệnh, thậm chí còn huyên náo hơn cả hai vị chưởng giáo Lăng Vân Tử và Lục Trường Lưu.
Với biểu hiện của bọn họ, cũng may là Lăng Vân Tử và Lục Trường Lưu đều không phải người nhỏ mọn, nếu không chắc chắn bọn họ phải trải qua một lần nội đấu.
Nhìn khung cảnh xung quanh, Vân Mộng Tử đột nhiên thở dài nói: “Hàn đạo huynh, còn nhớ trận chiến tám trăm năm trước giới Đạo môn chúng ta liên thủ, trục xuất Phật môn ra khỏi Trung Nguyên không? Khi đó cảnh tượng cũng giống thế này.
Thậm chí khi đó chúng ta còn có thể điều động cả giới Ma đạo, không ngờ hôm nay lại tới phiên chúng ta đối địch với giới Ma đạo.”
Tám trăm năm trước giang hồ rối loạn, triều đình và giang hồ chinh chiến không ngừng, thậm chí còn hỗn loạn hơn hiện tại.
Trước mắt trong hai tông môn cường thịnh nhất của Phật môn, Đại Quang Minh Tự ở Bắc Địa, tám trăm năm trước đó cũng là nơi Cực Bắc lạnh giá hiu quạnh.
Còn Tu Bồ Đề Thiền Viện lại ở khu vực Nam Man ít người lui tới, bị coi là chốn man hoang.
Khi đó trong khu vực Trung Nguyên cũng có môn phái Phật môn, nhưng khi đó nhánh Phật môn bị Đạo môn liên thủ trục xuất khỏi Trung Nguyên.
Khi đó giới Ma đạo vẫn là năm bè bảy đảng, Côn Luân Ma Giáo còn chưa xuất hiện, các thế lực rời rạc, có thể nói là phe yếu nhất trong số các thế lực đương thời.
Hàn Cửu Tư trầm giọng nói: “Thực lực của Ma đạo bây giờ đúng là cường thịnh. Bái Nguyệt Giáo ở Tây Sở năm xưa chỉ là một giáo phái nhỏ ở khu vực Miêu Cương, không ngờ hôm nay lại trở thành một quái vật khổng lồ như vậy.
Còn nhánh Ẩn Ma, nghe nói bọn chúng chỉ là dư nghiệt của Côn Luân Ma Giáo, nhưng chỉ là lực lượng của dư nghiệt đã cường đại như vậy, có thể thấy năm xưa Côn Luân Ma Giáo cường đại tới mức nào. Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Tóm lại, phải cẩn thận một chút. Lần tiếp theo tấn công phải hủy diệt triệt để đối phương, sau đó báo cho triều đình Đông Tề điều động quân đội tới tấn công Bắc Yên từ khe hở này. Chuyện công thành đoạt đất cứ giao cho bọn họ.”
Tám trăm năm trước, đây là chiêu mà đám người Hàn Cửu Tư thường xuyên dùng.
Các thế lực giang hồ phụ trách tiêu diệt chiến lực cao cấp của đối phương, sau đó đại quân của triều đình đến kết thúc. Có thể nói là thế như chẻ tre.
Lần này bọn họ cũng định làm như vậy nhưng không ngờ lại gặp phải chống cự cực kỳ ương ngạnh. Tuy đối phương bị đánh bại nhưng không tan tác.
Vân Mộng Tử nhìn những thế lực nhỏ và các võ giả tán tu, hừ lạnh nói: “Tuy trong thời đại này Thuần Dương Đạo Môn ta đã suy thoái, nhưng trong số đệ tử không có hạng ham sống sợ chết.
Còn đám người này thật đáng ghê tởm, chỉ đánh những trận thuận buồm xuôi gió, gặp khó khăn là ngừng bước. Người ta còn chưa tan tác, chính bọn họ đã tan tác rồi.
Nếu không vì bọn họ, lần trước đã có thể giải quyết triệt để nhánh Ẩn Ma rồi.”
Hàn Cửu Tư lắc đầu nói: “Người trong thiên hạ đều vì chữ lợi, đám người này tới đây là vì lợi ích, chẳng lẽ ngươi mong bọn họ liều mạng chắc?
Nhưng không sao, chỉ cần ra tay là được. Người được phái tới thông báo cho Kiếm Vương Thành đã về chưa?”
Thần sắc Vân Mộng Tử lại trầm xuống nói: “Về thì về rồi, nhưng thái độ của Kiếm Vương Thành không rõ ràng.
Xem ra Kim Thiền Phong không làm gì được mấy tên hậu bối rồi, còn không có tư cách phát biểu ý kiến.
Hàn Cửu Tư vung tay nói: “Được rồi, không đợi bọn họ nữa, lực lượng của chúng ta đã đủ rồi. Lần này phải ra tay hủy diệt triệt để nhánh Ẩn Ma!”