Côn Luân Ma Chủ

Chương 1363. Ta đứng về phía Sở Hưu 2




Kim Thiền Phong ở bên cạnh hừ lạnh nói: “Tám trăm năm trước trên giang hồ thiếu gì người tài hoa kinh thế, kết quả thì sao? Sức người sao thắng được trời, trên giang hồ thế hệ nào cũng có anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhưng còn mấy người sống được đến cuối cùng? Sở Hưu kia thì có gì chứ?”

Phương Thất Thiếu nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Chỉ riêng chuyện Sở Hưu là người đầu tiên mà ta không dám nói mình có thể vượt qua đã đủ rồi!”

Nghe Phương Thất Thiếu nói vậy, Thẩm Thiên Vương không khỏi kinh ngạc.

Đừng nhìn lúc bình thường Phương Thất Thiếu rất thiếu đứng đắn, thậm chí bọn Thẩm Thiên Vương cũng thấy đau đầu. Nhưng bọn họ lại biết rốt cuộc thiên phú của Phương Thất Thiếu mạnh tới cỡ nào, dưới vẻ bề ngoài thiếu đứng đắn đó hắn kiêu ngạo đến đâu.

Khi Sở Hưu còn chưa thành danh, Phương Thất Thiếu đã từng giao thủ với Tông Huyền và Trương Thừa Trinh, nhưng hắn thua cả hai.

Có điều dẫu có thua, Phương Thất Thiếu vẫn không phục đối phương, xưa nay hắn chưa bao giờ cho rằng mình yếu hơn Tông Huyền hay Trương Thừa Trinh.

Cuộc đời chỉ có mấy trăm năm, nếu không hưởng lạc kịp thời thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Kiếm đạo là sở thích của hắn, nhưng uống rượu với tới thanh lâu cũng là sở thích của hắn.

Nếu Phương Thất Thiếu có thể dồn toàn bộ thời gian vào việc tu luyện kiếm đạo, với thiên phú của hắn, tương lai chắc chắn sẽ là chí cường giả trong kiếm đạo như Cừu Thiên Nhai, Khang Động Minh.

Chẳng qua mỗi người có một cách sống, Phương Thất Thiếu không muốn như Trương Thừa Trinh và Tông Huyền. Không phải hắn không chú ý tới tu luyện, mà là vì thế gian này có quá nhiều thứ thú vị, hắn không thể bỏ qua được thôi.

Thẩm Thiên Vương hiểu rất rõ suy nghĩ của Phương Thất Thiếu, cho nên lúc này thấy Phương Thất Thiếu tôn sùng Sở Hưu như vậy hắn mới kinh ngạc.

Phương Thất Thiếu nói vậy chứng minh rằng theo hắn thấy, cho dù mình như kiếm si, ngày ngày điên cuồng tu luyện, mình vẫn không thể đuổi kịp Sở Hưu.

Đúng lúc này, Phương Thất Thiếu đột nhiên nói: “Đương nhiên ta nói không cách nào vượt qua chỉ là nói thực lực. Về tướng mạo thì trừ Lã Phụng Tiên Lã huynh ra, ta chưa từng sợ bất cứ ai.

Bản công tử ngoài dùng kiếm trong tay để kiếm cơm ra còn dùng mặt mũi để kiếm cơm nữa.

Lần trước tới Hoa Nguyệt Lâu, mấy cô nương kia thấy vẻ anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng của ta, chấn động tới điên đảo tâm hồn, thậm chí còn quên cả chuyện không biết xấu hổ đòi tiền. Ta đi xa rồi mà các nàng ấy còn lưu luyến đuổi theo phía sau.”

Sắc mặt Thẩm Thiên Vương lập tức tối sầm xuống: “Kéo đi!”

Bạch Tiềm sau lưng Thẩm Thiên Vương lắc đầu, che miệng Phương Thất Thiếu rồi kéo hắn ra phía sau, không cho hắn phát ngôn mấy câu ‘đáng tự hào’ của mình nữa.

Kim Thiền Phong lần đầu thấy dáng vẻ này của Phương Thất Thiếu, không khỏi ngơ ngác, hỏi Thẩm Thiên Vương: “Vị này là người thừa kế tương lai của Kiếm Vương Thành chúng ta?”

Tuy Thẩm Thiên Vương cảm thấy mất mặt nhưng hắn vẫn hừ lạnh nói: “Thế nào, ngươi không phục à?

Sau khi Phương Thất Thiếu bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, ngươi và hắn đánh một trận. Nếu ngươi thắng được thì ta tặng chức chưởng môn Kiếm Vương Thành cho ngươi luôn!”

Kim Thiền Phong nghe vậy lắc đầu, hắn cũng tin tưởng.

Nguyên nhân rất đơn giản, với thái độ đó của Phương Thất Thiếu, nếu thiên phú kiếm đạo của hắn không tốt, chắc đã bị treo lên cột cờ ngoài cửa Kiếm Vương Thành từ lâu rồi.

Lúc này, trên chiến trường Chính Ma, tuy Phương Thất Thiếu coi trọng Sở Hưu, nhưng Sở Hưu chưa xuất hiện, nhánh Ẩn Ma cũng sắp không ngăn cản nổi.

Trận chiến này có thể nói là người của nhánh Ẩn Ma ai cũng bị thương, lần này Chính đạo lại xuất thủ, dưới áp lực này, nhánh Ẩn Ma đã rất nguy hiểm.

Trong chiến tường giằng co, bên phía nhánh Ẩn Ma đã bắt đầu tan tác.

So với tông môn bên Chính đạo, các thế lực bên nhánh Ẩn Ma đơn giản hơn, cũng đoàn kết hơn.

Trấn Võ Đường bảo vệ thế lực mà Sở Hưu lưu lại, nhánh Ẩn Ma bảo vệ ranh giới cuối cùng của Ma đạo, đám người của Bắc Yên như Hạng Sùng lại càng không thể lui.

Cho nên bên phía bọn họ đều quyết tâm tử chiến, nhưng đáng tiếc, đứng trước lực lượng tuyệt đối thì một chút quyết tâm cũng không thể cứu vãn tình thế suy tàn.

Tông môn Chính đạo có quá nhiều người, ngươi đánh lui một kẻ thì có kẻ khác lấp vào.

Bây giờ Mai Khinh Liên cũng đang có cảm giác này.

Thật ra cô nàng không am hiếu chém giết trên chiến trường, Xá Nữ Đại Pháp là bất tri bất giác mê hoặc nhân tâm. Trong chiến trường kịch liệt này, khí huyết sát ngập trời, trên người ai cũng dính một chút sát khí, ảnh hưởng tới tâm thần, cũng khiến cho hiệu quả của Xá Nữ Đại Pháp suy giảm.

Bốn võ giả cảnh giới Chân Đan điên cuồng tấn công một mình cô nàng. Hai người là võ giả của Thuần Dương Đạo Môn, Thuần Dương Cương Khí của bọn họ cực kỳ khắc chế Mai Khinh Liên. Hai người khác là võ giả cảnh giới Chân Đan của tông môn Chính đạo, thế công mãnh liệt, ép Mai Khinh Liên hóa thành một làn sương né tránh, nhưng lại bị Thuần Dương Cương Khí ép dần vào góc chết.

"Yêu nữ! Nhận lấy cái chết!"

Thấy Mai Khinh Liên đã bị ép vào góc chết, hai võ giả Thuần Dương Đạo Môn đồng thời hét lên một tiếng, Thuần Dương Cương Khí trên trường kiếm bùng lên, tru tà hàng ma!

Khoảnh khắc này, trong đầu Mai Khinh Liên khỏi khỏi hiện lên những tâm đắc của Hồng Liên Ma Tôn về Hồng Liên Nghiệp Hỏa mà Lục Giang Hà đã đưa cho mình.

Hồng Liên Nghiệp Hỏa, luyện tâm luyện thần, bản thân phải chịu Nghiệp Hỏa thiêu đốt trước rồi mới có thể rèn luyện ra Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt kẻ khác.

Khoảnh khắc này, tâm thần Mai Khinh Liên thả lỏng triệt để, Ma khí cũng theo đó tỏa ra, nhưng không phải tấn công đối thủ trước mắt mà là đắm chìm trong tâm thần của bản thân.

Chỉ trong nháy mắt, ảo giác đã xuất hiện trước mặt cô nàng, có tốt có xấu, có thứ cô mong đợi cả đời, cũng có thứ đời này cô có cầu cũng không được.

Thân là thánh nữ Âm Ma Tông, nhưng thực ra đa số mọi người gọi cô là yêu nữ.

Năm xưa khi Âm Ma Tông vẫn còn, cô có thể vô âu vô lo, dùng thiên phú của bản thân đùa bỡn những tuấn kiệt trẻ tuổi trong Chính đạo, tính tình linh hoạt kỳ quái, khác hẳn bộ dáng xinh đẹp quyến rũ bây giờ.

Đó là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của Mai Khinh Liên, kéo dài tới khi... Âm Ma Tông bị hủy diệt.

Cô là người duy nhất của Âm Ma Tông còn sống sót, trên người gánh vác truyền thừa Âm Ma Tông, tương lai của Âm Ma Tông. Nhưng thật ra có ai biết cô vốn không giỏi mấy chuyện này, nhưng vì trách nhiệm, vì những trưởng bối đã chết, cho dù không giỏi cô cũng phải gánh vác, không thể buông bỏ.

Cho nên thánh nữ Âm Ma Tông tính cách linh hoạt kỳ quái lại trở thành Mai phu nhân xinh đẹp quyến rũ, náu mình trong Quan Trung Hình Đường, nói là ẩn nhẫn chờ thời cơ cũng được, nói là kéo dài hơi tàn cũng đúng. Khi đó Mai Khinh Liên không có mục tiêu, mãi tới khi cô... gặp Sở Hưu.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô không cần phải suy nghĩ nhiều thứ nữa, chỉ cần nghe theo lệnh của Sở Hưu là được, thật ra cuộc sống như vậy rất thoải mái.

“Xem ra ta vẫn luôn là một nữ nhân ngốc.”

Mai Khinh Liên thở dài bất đắc dĩ.