Đám người Lục Giang Hà lập tức ra tay sử dụng lực lượng mạnh nhất của mình để kiềm chế thân thể con rắn đen.
Một khắc sau, Sở Hưu xuất từng quyền một đánh vào người con rắn, nhưng không phải cương khí mà là tinh thần lực tinh thuần tới cực điểm.
Con rắn đen này vốn có huyết mạch Hắc Long, cũng có một chút dị năng. Lớp vảy trên người nó không sợ sắt thép, không sợ cương khí, thậm chí có thể phòng ngự cả tinh thần lực.
Nhưng lúc này Sở Hưu đánh từng quyền liên tiếp, trực tiếp dùng tinh thần lực mạnh nhất bám lên nắm tay, đánh vào cơ thể con rắn đen kia, tạo thành chấn động tinh thần.
Tinh thần lực cường đại không ngừng đánh vào cơ thể con rắn đen, góp gió thành bão, trực tiếp phá tan tinh thần lực của con rắn đen kia.
Rốt cuộc con rắn đen cũng ngừng giãy giụa, ngã dưới đất, hai mắt tuy vẫn đỏ máu nhưng không còn hung tính, đờ đẫn vô thần.
Tuy nó không chết nhưng đã thành cái xác không hồn, bị Sở Hưu đánh thành rắn thực vật.
Mọi người ở đây đều thở dài một tiếng, không ai nghĩ thứ này lại khó đối phó đến vậy.
Sau khi vượt qua thi thể của con rắn, mọi người mới thấy điểm cuối của hang động, hai bóng người ngồi ngay ngắn trên vương tọa bằng đồng xanh.
Một người vóc dáng cao gầy, gương mặt âm trầm lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác không rét mà run.
Người còn lại là một lão già, toàn thân bao phủ trong áo đen.
Tuy hai người này đã chết nhưng trên người bọn họ vẫn tỏa ra ma khí cường đại, cho dù chỉ là thi thể nhưng vẫn có thể cảm giác được sự cường đại của hai người này khi còn sống.
Sở Hưu đưa mắt nhìn sang phía Lục Giang Hà nói: “Là Vô Tâm Ma Tôn?”
Lục Giang Hà thần sắc phức tạp gật đầu nói: “Đúng, là Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn.
Vô Tâm Ma Tôn tính cách âm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn. Tuy chiến lực của hắn không phải mạnh nhất trong Tứ Đại Ma Tôn nhưng lại là người tông môn Chính đạo không muốn giao thủ nhất.
Bởi vì hắn cực kỳ hung ác, bởi vì hắn hết sức điên cuồng, đã đánh là như không muốn sống. Trong mắt hắn xưa nay không có hai chữ thỏa hiệp, chỉ có sống và chết.
Cho dù trong Côn Luân Ma Giáo, phần lớn mọi người không dám trêu chọc hắn. Có thể nói ngoài giáo chủ ra, hắn chưa từng có thái độ tốt với bất cứ ai.
Vị trong áo choàng đen là Thiên Khốc Ma Tôn, bối phận của hắn rất cao, khi giáo chủ chưa xuất hiện trên đời hắn đã là kiêu hùng Ma đạo đương thời.
Chỉ có điều Thiên Khốc Ma Tôn hiểu biết rất tạp, ban đầu trong Ma đạo Thiên Khốc Ma Tôn được ca tụng là người tính toán thiên cơ đệ nhất trong Ma đạo, người thôi diễn trận đạo đệ nhất trong Ma đạo, người chế tạo binh khí đệ nhất trong Ma đạo, người luyện chế đan dược đệ nhất trong Ma đạo.
Tóm lại hắn biết rất nhiều thứ, cho dù không phải thiên hạ đệ nhất thì trong Ma đạo cũng không ai dám so sánh với hắn. Những trận pháp ở bên ngoài chắc là kiệt tác của hắn, ta phải đoán ra mới phải.
Trước khi chết mà còn bố trí được trận pháp cường đại như vậy, ngoài Thiên Khốc Ma Tôn ra không còn ai khác.
Lão nhân này là người không tệ, nếu binh khí của ai có vấn đề tới nhờ hắn sửa, hắn cũng không cự tuyệt.
Nhưng hắn có một thói quen không tốt lắm, lúc nào cũng thích lôi kéo người khác nói chuyện phiếm, nói xong bắt đầu khóc lóc thảm thương. Lúc giết người hắn cũng khóc, khóc xong lại giết người, khóc tới mức người ta kinh hãi.”
Lục Giang Hà nói chuyện về hai vị Ma Tôn trong quá khứ, tâm trạng cũng rất phức tạp.
Côn Luân Ma Giáo đã bị hủy diệt nhiều năm, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này tận mắt chứng kiến những cường giả Ma đạo kề vai sát cánh với mình năm xưa, ít nhất hắn cho là kề vai sát cánh chứ không phải theo sau lưng người ta gặt đầu người.
Lúc này thấy thi thể của hai người, cho dù hắn có không nên thân đến mức nào thì cũng thấy thổn thức, có cảm giác cảnh còn người mất.
Hai vị Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo đã vẫn lạc tại đây, từ tình trạng của bọn họ, Sở Hưu cũng có thể đoán ra rốt cuộc trận chiến lúc đó thảm khốc tới nhường nào.
Lục Giang Hà kiểm tra tình trạng thi thể hai người, hắn trầm giọng nói: “Vô Tâm Ma Tôn bị kiếm khí cường đại xoắn nát kinh mạch mà chết, nếu ta đoán không sai người ra tay là Kiếm Hoàng - Thẩm Thương Võ của Tọa Vong Kiếm Lư.
Vị kia là cường giả kiếm đạo thế hệ trước trong giang hồ thời đó, từng là đệ nhất nhân trong kiếm đạo lúc bấy giờ. Nhưng sau này Kiếm Thánh - Cố Khuynh Thành xuất thế, một người một kiếm thiên hạ vô song.
Cố Khuynh Thành từng luận kiếm với Thẩm Thương Võ, không ai biết kết quả. Sau trận chiến đó Thẩm Thương Võ bế quan, từ đó trở đi không bước ra giang hồ.
Thế nhân đều nói hắn bị Cố Khuynh Thành phá tan kiếm tâm, đời này không còn mặt mũi dùng kiếm.
Nhưng giờ xem ra, hiển nhiên là lão già này giấu dốt!
Cố Khuynh Thành là đệ nhất nhân trong kiếm đạo thời bấy giờ, nhưng vị thứ hai này cũng chưa chắc đã kém Cố Khuynh Thành bao nhiêu.
Thương thế trên người Thiên Khốc Ma Tôn có rất nhiều, không thể đếm nổi rốt cuộc có bao nhiêu người xuất thủ.
Trong Tứ Đại Ma Tôn, sức chiến đấu của Thiên Khốc Ma Tôn là yếu nhất nhưng lại là người nhiều thủ đoạn nhất.
Chắc hẳn đám người đó khiến hắn tiêu hao hết mọi thủ đoạn, lúc đó mới có thể đánh hắn trọng thương gần chết.
Bằng không với thủ đoạn bày trận của Thiên Khốc Ma Tôn, trận pháp bên ngoài kia đừng nói là võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù là cường giả Thiên Địa Thông Huyền đến đây cũng không phá nổi.”
Sở Hưu nhìn qua thi thể hai người, trước khi trước bọn họ vẫn lấy vương tọa bằng đồng xanh ra, ngồi ngay ngắn trên vương tọa, hệt như năm xưa còn ở Côn Luân Ma Giáo. Hiển nhiên bọn họ cũng biết chắc chắn mình sẽ chết nhưng trước lúc chết vẫn muốn giữ lại tôn nghiêm của Côn Luân Ma Giáo.
Lúc này đám người Ngụy Thư Nhai cũng rất nghiêm trang. Tuy bọn họ không phải truyền nhân của hai vị Ma Tôn này chứng kiến hai vị Ma Tôn trong thời đỉnh phong của Côn Luân Ma Giáo vẫn lạc tại đây, trong lòng họ cũng ngổn ngang đủ loại cảm xúc.
Nửa ngày sau, Sở Hưu nói: “Nếu Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn vẫn lạc tại đây, vậy rốt cuộc bọn họ có ý gì? Bọn họ muốn giữ lại truyền thừa hay bố trí cạm bẫy? Rốt cuộc những thứ kia ở đâu?”
Trước đó Ảnh nhận được không ít thứ tại đây, có pháp tướng của Vô Tâm Ma Tôn, còn có Diệt Tam Liên Thành Tiễn và Thiên Ma Chưởng.
Nhưng bây giờ ở đây lại không có gì, hơn nữa lúc Ảnh đi khỏi còn bị con rắn đen kia truy sát tới trọng thương, nhìn thế nào cũng không giống hai vị này cố ý để lại truyền thừa ở đây.
Lục Giang Hà bật cười nói: “Hai vị này vốn không phải người tốt, thứ bọn họ lưu lại vừa là truyền thừa cũng vừa là cạm bẫy.
Trước khi bọn họ vẫn lạc chắc chắn họ cũng nghi ngờ sẽ có người tiếp tục bám theo họ đuổi giết cho nên mới bố trí vô số cạm bẫy trong hang động.
Bọn họ cũng để lại truyền thừa nhưng chỉ là mồi nhử mà thôi, chắc chắn trong đó có vô số nguy hiểm.”
Mai Khinh Liên cau mày nói: “Không lẽ hai vị Ma Tôn này không nghĩ tới, vạn nhất có hậu bối trong giới Ma đạo tìm được truyền thừa của bọn họ thì sao à?”