Tuy tượng đá là tượng đá nhưng chắc chắn không phải tượng đá bình thường, không thì Vô Tâm Ma Tôn đã chẳng coi nó là truyền thừa quan trọng nhất của mình, đặt ở đây.
Lục Giang Hà nhìn bức tượng đá kia, suy nghĩ cả nửa ngày rồi mới nói: “Hình như ta từng gặp thứ này rồi.
Thứ này là do Vô Tâm Ma Tôn khai quật được từ một di tích thượng cổ, hắn còn tưởng thứ trên này là công pháp nên đưa cho giáo chủ xem qua.
Nhưng có vẻ như giáo chủ đã nói, thứ trên này là công pháp nhưng lại không phải công pháp. Nói chính xác hơn phải gọi là thần thông.”
"Thần thông?"
Lục Giang Hà gật đầu nói: “Đúng là từ này, hình như giáo chủ còn nói thần thông không phải công pháp, không thể luyện được, ngươi biết là biết, không biết là không biết.
Dù sao là một tràng loằng ngoằng, ta nghe cũng đau đầu, Vô Tâm Ma Tôn lại đứng gật đầu lia lịa, cứ như nghe hiểu, nhưng ta chắc chắn hắn cũng không hiểu.
Nếu hắn hiểu, hắn đã chẳng đặt thứ này ở đây.”
Sở Hưu không hiểu rốt cuộc tượng đá này là sao, cho nên y chỉ nhìn thoáng qua rồi cất vật này đi, đợi lúc về chậm rãi nghiên cứu.
Khi Sở Hưu mở cái hộp cuối cùng, con mắt Lục Giang Hà lập tức đỏ lên.
Hắn gần như phải cố gắng hết sức để kiềm chế lòng tham của bản thân mới không bổ nhào tới, đương nhiên trong chuyện này cũng có nguyên nhân là e ngại Sở Hưu.
Khoảnh khắc cái hộp đó được mở ra, một luồng ma khí tinh thuần tới cực hạn cũng lan tỏa.
Thậm chí đây không thể nói là ma khí, quả thật không khác gì chất lỏng lưu động.
Ma khí đậm đặc tới mức này đúng là chưa từng nghe thấy, sau khi cái hộp hoàn toàn mở ra, mọi người mới thấy tướng mạo của món đồ bên trong.
Đó là một viên đan dược, nói chính xác hơn là một viên đan dược tinh xảo tới mức không giống đan dược.
Toàn bộ viên đan này chỉ lớn cỡ ngón cái, nhưng bên trên phủ kín hoa văn vàng kim tinh xảo, nhìn như được hình thành tự nhiên, lại như được điêu khắc tỉ mỉ.
Nửa ngày sau Sở Hưu mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Đây là cái gì?”
Gương mặt Lục Giang Hà lộ biểu cảm như khóc như cười nói: “Nếu ta nói đây chỉ là Hồi Huyết Đan bình thường, ngươi có tin không?”
Không đợi Sở Hưu trả lời, Lục Giang Hà đã nói với vẻ oán trách: “Nếu không phải ta không đánh được ngươi, chắc chắn lần này ta đã ra tay cướp lấy.
Đây là cái gì à? Đây là thần đan trong truyền thuyết, Chí Tôn Thần Đan vượt qua cửu chuyển!
Trước đây khi Thánh Giáo ta còn trong thời đỉnh phong, lão già Thiên Khốc Ma Tôn đột nhiên có ý tưởng, muốn luyện chế một viên thần đan vượt qua tất cả đan dược trên thế gian. Vì thế hắn đã thu gom tám phần mười nguyên liệu tốt trên giang hồ, khiến người người oán trách. May là lúc ấy Thánh Giáo đang trong thời đỉnh phong, nếu không lão già kia đã bị người ta xé xác rồi.
Không biết lúc đó giáo chủ nghĩ thế nào mà đồng ý cho Thiên Khốc Ma Tôn bày trò như vậy.
Chuyện sau này thì ta không biết, trên giang hồ cũng không có lời đồn Chí Tôn Thần Đan xuất thế gì đó.
Ta còn tưởng ý tưởng của Thiên Khốc Ma Tôn đã thất bại, nhưng bây giờ xem ra, ý tưởng của hắn đã thành sự thật.”
Lần này mọi người không nói gì, ngay cả Sở Hưu cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Năm xưa bốn vị Ma Tôn trong Côn Luân Ma Giáo không ai là người dễ đối phó, đều là nhân tài.
Đối phương dám đưa ra ý tưởng to gan như Chí Tôn Thần Đan, còn dám thực hiện.
Đương nhiên điều này cũng là vì ở thời đại đó Côn Luân Ma Giáo đang trên đỉnh cao, Thiên Khốc Ma Tôn muốn vật liệu quý giá gì cũng có thể đạt được.
Nếu đưa tới hiện tại, có lẽ không thể chế tạo nổi.
“Vậy viên Chí Tôn Thần Đan này có tác dụng gì?” Sở Hưu hỏi.
"Không biết."
"Không biết!?"
Lục Giang Hà vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Đúng là không biết.
Lúc trước Thiên Khốc Ma Tôn luyện chế thứ này cũng chỉ là ý tưởng thôi, mọi chuyện đều là suy đoán, không có sản phẩm thì làm sao biết được kết quả?
Cũng như đại sư luyện khí ấy, trước khi binh khí hoàn toàn trở thành thần binh, có ai dám cam đoan binh khí mà mình chế tạo ra sắc bén tới mức nào?
Viên Chí Tôn Thần Đan này cũng tương tự, không ăn vào thì không ai biết rốt cuộc nó có hiệu quả gì?
Nhưng dựa theo tính toán của Thiên Khốc Ma Tôn trước đây, thứ này có thể kéo dài tuổi thọ, cũng có thể tăng cường tu vi, tăng cường tinh thần lực.
Dù sao cũng là Chí Tôn Thần Đan, ngươi cứ nghĩ theo hướng tốt đi, không khéo nó còn có thể giúp ngươi bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền!”
Vừa nghe câu này, hô hấp của mọi người ở đây đều nặng nề hẳn lên.
Thiên Địa Thông Huyền, đây là cảnh giới chí cường trong truyền thuyết.
Lần Chính Ma Đại Chiến này, nếu bên bọn họ có thêm một vị cường giả Thiên Địa Thông Huyền, trận chiến này đã chẳng vất vả như vậy.
Một viên đan dược như vậy có thể tạo ra một vị chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, đây là chuyện trước đây bọn họ còn không dám tưởng tượng
Hơn nữa không ai nghĩ tới chuyện tranh giành viên thuốc này với Sở Hưu.
Từ đầu Chử Vô Kỵ đã không có suy nghĩ này.
Trước đây lúc ở thành Quan Trung, hắn bị đám người Thủ Chân Tử vây công tới hộc máu. Kết quả Sở Hưu ra tay một mình đánh cả ba phun máu bỏ chạy, chênh lệch này đã khiến Chử Vô Kỵ nhận thức rõ thực tế.
Mai Khinh Liên cũng vậy, cô nàng vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần vài ngày, đương nhiên không có ý đồ xấu với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền rồi.
Hơn nữa cô là người của Sở Hưu, đương nhiên sẽ không tranh giành với Sở Hưu.
Còn về Ngụy Thư Nhai, Ngụy lão vẫn luôn coi Sở Hưu là người nối nghiệp của mình, đừng nói suy nghĩ tranh đoạt thần đan, thậm chí nếu có người dám tranh thần đan này với Sở Hưu, lão sẽ liều mạng giao chiến với đối phương.
Trong số những người ở đây chỉ có mình Lục Giang Hà thật sự có ý định này.
Nếu không phải Chí Tôn Thần Đan quá chói mắt, hắn không tiện lừa gạt Sở Hưu, chắc hắn còn dám nói đây chỉ là một viên Huyết Hồng Đề, chẳng qua Thiên Khốc Ma Tôn trước lúc chết mờ mắt để nhầm.
Thậm chí như hắn vừa mới nói, nếu không phải hắn không đánh được Sở Hưu, e là hắn đã sớm ra tay cướp đoạt rồi.
Nhưng trước mắt không đánh được, vậy đành phải ngoan ngoãn nhận thua thôi, đừng có suy nghĩ gì không nên không phải.
Lục Giang Hà chua xót nói: “Tiểu tử, đây chính là Chí Tôn Thần Đan. Có thể nói ngươi là người duy nhất trên đời được nếm hương vị của nó, giáo chủ còn không có đãi ngộ như vậy.
Lát nữa khi ăn, đừng nuốt vội, nếm thử xem có mùi vị gì, ít nhất cũng để bản tọa được an ủi tâm lý.”
Sở Hưu cầm viên Chí Tôn Thần Đan trong tay, cảm nhận lực lượng trong đó, nửa ngày sau y đột nhiên đưa viên Chí Tôn Thần Đan cho Ngụy Thư Nhai nói: “Ngụy lão, ngài luyện hóa viên đan dược này đi.”
Vừa nghe câu này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên tới đờ cả người, kể cả Ngụy Thư Nhai cũng vậy.
Xưa nay, trong cảm nhận của bọn họ Sở Hưu không phải người quá rộng lượng, đương nhiên cũng không thể coi y là người hẹp hòi. Chỉ cần ngươi thật lòng đứng về phía Sở Hưu, y có thể cho ngươi rất nhiều vui sướng bất ngờ.