Hang động này mô phỏng theo hang động ở đối phương, trận pháp dọc đường đã hỏng thì Sở Hưu dẫn Viên Cát đại sư đến, ném điển tịch mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại cho hắn, để hắn làm theo điển tịch bố trí tỉ mỉ trận pháp dọc đường. Bên trong hang động cũng bố trí như ở Đông Hải, ngay cả con rắn đen cũng bị Sở Hưu đặt vào trong hang, tương lai con súc sinh này sẽ có tác dụng lớn.
Sau khi bố trí xong xuôi thi thể của Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn, Sở Hưu nói với Viên Cát đại sư: “Viên Cát đại sư, ngươi am hiểu thiên cơ bói toán, liệu có thể tạo ra một thứ, khiến cho bên trong chưa đầy đạo uẩn nhân quả, tóm lại là nhìn qua lai lịch càng khó hiểu càng tốt.”
Viên Cát đại sư lẩm bẩm nói: “Không rõ lai lịch à? Từ ngữ này thật trừu tượng, đại nhân, thứ này có thể làm được, nhưng mấu chốt của vấn đề là ta không làm được.
Thực lực của ta chỉ có thế, vạn nhất Hư Tĩnh của Đại Quang Minh Tự hay bọn Tiêu Ma Kha của Tu Bồ Đề Thiền Viện mà tới, bọn họ sẽ dễ dàng nhận ra sơ hở.”
“Vậy có cách nào khác không?”
Viên Cát đại sư suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thì cũng có, đại nhân làm là được.”
"Ta?"
Viên Cát đại sư gật đầu nói: “Bây giờ thực lực của đại nhân đã là đỉnh phong trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù chí cưởng giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ra tay, ngươi cũng có thể giao thủ, có nói vô địch trong cùng cấp độ cũng không chênh lệch mấy.
Mà theo ta được biết, bây giờ trong những cường giả Thiên Địa Thông Huyền trên giang hồ, không ai am hiểu thiên cơ bói toán. Chỉ cần đại nhân đích thân chế tạo, cho dù là Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha tới đây, chắc chắn bọn họ cũng không nhận ra sơ hở.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy phải làm thế nào?”
“Đại nhân, ngài muốn làm nó trông như thế nào?”
Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Làm thành một tảng đá, tảng đá trông rất bình thường là được, bên trên viết tám chữ: Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử!”
Cánh tay Viên Cát đại sư đột nhiên run rẩy, không biết vì sao sau khi nghe tám chữ này trong lòng hắn lại thấy chấn động, cứ như chạm phải thứ gì đó trong cõi u minh.
Hắn không dám nghĩ nhiều, lập tức tìm một tảng đá xanh bắt đầu chế tác, vẽ đủ loại trận văn lên đó.
Nửa ngày sau, tất cả trận văn đều dung nhập vào tảng đá xanh kia, Viên Cát đại sư nói: “Đại nhân, hình như ngài cũng am hiểu pháp môn suy tính thiên cơ của Đạo gia.
Dốc toàn lực thi triển bí pháp, truyền lực lượng này vào trong phiến đá là được.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, dốc toàn lực thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật, truyền lực lượng vào trong đó.
Trên tảng đá xanh bừng lên ánh sáng, rồi cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Sở Hưu nhét tảng đá xanh kia vào trong tay Thiên Khốc Ma Tôn, giả trang thành Thiên Khốc Ma Tôn tính toán ra tám chữ này.
Sở Hưu còn đào một cái hố bên dưới vương tọa của hai người, y cắn môi để lại không ít đồ tốt của mình trong đó, thậm chí bên trong còn có truyền thừa của Vô Tâm Ma Tôn, còn là nguyên bản, cùng với đủ loại bảo vật tài nguyên cho Ma đạo.
Không hy sinh con nhỏ thì không bắt được sói lớn, bố trí lần này không cho phép có chút sơ hở nào.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Sở Hưu lại lấy một tấm vải lụa ra, dựa theo thủ đoạn của Viên Cát đại sư viết một hàng chữ rồi ném xuống dưới đáy, dẫn tất cả mọi người rời khỏi hang động, hơn nữa dùng trận pháp mà Thiên Khốc Ma Tôn lưu lại để phong ấn.
Sau khi đi khỏi, Viên Cát đại sư vẫn còn chưa hiểu ra, nhưng nghĩ lại những bố trí trong hang động, toàn thân hắn run lên bần bật.
Tám phần mười những thứ trong hang động là do hắn bố trí.
Những thứ này mà xuất hiện, chắc chắn sẽ làm dấy lên sóng gió ngập trời.
Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Ngụy lão tạm thời bế quan luyện hóa viên Chí Tôn Thần Đan kia, Sở Hưu lại chuẩn bị kỹ càng để khởi động triệt để bố trí của mình.
Y đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, bây giờ chỉ chờ có người phát hiện.
Nhưng rốt cuộc người phát hiện là ai, chuyện này cũng cần chú ý.
Đầu tiên, không thể là người bên phe Sở Hưu. Thứ hai, nhất định phải là người bên tông môn Chính đạo, hơn nữa thực lực không thể quá mạnh, nếu không Sở Hưu còn chưa tới thì di tích đã bị người ta phá dỡ, những bố trí của y sẽ thành uổng công.
Sở Hưu suy nghĩ rồi gọi Diệp Tiêu tới hỏi: “Thời gian gần đây trên Long Hổ Bảng có biến hóa gì không? Giới Ma đạo chúng ta có ai leo lên mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng không?”
Với thực lực hiện tại của Sở Hưu, y đã là kiêu hùng Ma đạo có thể khuấy đảo phong vân tên giang hồ, thậm chí kẽ vươn tay là chạm tới vị trí chí tôn, Phong Vân Bảng đã không cách nào khiến y chú ý. Ngược lại những võ giả tiểu bối như Diệp Tiêu vẫn rất chú ý tới Phong Vân Bảng.
Diệp Tiêu nói: “Có một vị, Tiểu Ma Tinh - Đỗ Trọng Phương hiện đang đứng hạng năm trên Long Hổ Bảng.”
“Hắn xuất thân từ phái nào? Là người của nhánh Ẩn Ma hay nhánh Minh Ma?”
Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Đều không phải, người này là tán tu Ma đạo, tính cách kiêu ngạo không chịu nghe ai. Hắn đã đắc tội với không ít người trên giang hồ, thậm chí từng phế bỏ mệnh căn của một đệ tử trực hệ của Hạ Hầu thị, sỉ nhục Hạ Hầu thị trước mặt mọi người.
Ngay cả người của Thuần Dương Đạo Môn và Chân Vũ Giáo cũng từng chịu thiệt dưới tay hắn, thời gian gần đây hắn cũng tương đối bắt mắt trong thế hệ trẻ của giang hồ.
Trước đó nhánh Ẩn Ma và nhánh Minh Ma cũng từng có người tiếp xúc với hắn, muốn thu nhận hắn, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, chỉ nói mình tự do tự tại quen rồi, không chịu nổi trói buộc.
Người này quá mức huênh hoang cấp tiến, thường xuyên gây thù không cần thiết, tính cách cũng kiêu ngạo khoa trương.
Người như vậy còn không mau mau chóng chóng tìm chỗ dựa, chắc hắn không cố được bao lâu nữa đâu.”
Nghe Diệp Tiêu nói vậy, Sở Hưu gật nhẹ đầu, người này không tệ, chọn hắn đi.
Nhưng chuyện này không cần Sở Hưu tự mình rất mặt, y định để Thanh Long Hội động thủ.
Thanh Long Hội ngay tại Đông Tề, rất thích hợp để ra tay.
Ba tháng sau, trong một con hẻm nhỏ tối đen ở Đông Tề Nam Lương Thành, Đỗ Trọng Phương bị vài võ giả bao vây.
Đỗ Trọng Phương người mặc áo đen, sau lưng cõng một thanh trường đao, một thanh trường kiếm và một thanh đoản kiếm, còn có hai thanh trường thương giao nhau, trông chẳng khác gì người bán binh khí.
Nhưng bề ngoài của hắn lại không tệ, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo tuấn tú mạnh mẽ, chỉ có đôi mắt toát lên vẻ ngang ngược, nhìn bất cứ ai cũng có vẻ không phục.
Đỗ Trọng Phương đứng hạng năm trên Long Hổ Bảng, có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất. Nhưng bảy tám người trước mặt hắn đều là cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa thực lực đều không yếu, tay đều cầm bảo binh. Vừa rồi khi giao thủ trường kiếm và đoản kiếm sau lưng hắn đã xuất hiện vết rạn.
Nhìn qua những người chặn đường trước mắt và sau lưng, Đỗ Trọng Phương không khỏi hô hỏng bét.
Hắn cũng chủ quan, trước đó không cảm thấy có ai theo dõi mình, không ngờ lũ khốn khiếp Hạ Hầu thị này lại mai phục sẵn trong Nam Lương Thành chờ đợi hắn.