Trương Đạo Linh nói: “Vậy nếu Độc Cô Duy Ngã xuất thế thật thì sao?”
Lăng Vân Tử cười lạnh nói: “Vậy phải xem tình huống ra sao, đã có ai nghe chuyện chuyển thế bao giờ chưa?
Nếu Độc Cô Duy Ngã chuyển thế sau lại là Ma Chủ uy áp thiên hạ, chắc chắn hắn sẽ chủ động dâng Côn Luân Sơn, nói mình là người đi đầu giúp Ma Giáo.
Còn nếu chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã có gì bất trắc, mất đi ký ức hay không còn lực lượng của năm trăm năm trước; hắn sẽ chiếm cứ Côn Luân Ma Giáo, coi mình là chính thống trong Ma đạo.”
Lăng Vân Tử giao thủ với tên Sở Hưu kia vài lần, mỗi lần chịu thiệt lại nghiên cứu phương thức làm việc của Sở Hưu, hắn tự nhận mình đã hiểu rất rõ về Sở Hưu.
Thực ra nếu không phải Sở Hưu chủ động bố trí chuyện lần này mà thật sự có chuyện này xảy ra, Sở Hưu cũng sẽ làm như lời Lăng Vân Tử, cũng lên chiếm Côn Luân Sơn trước, xem tình hình rồi quyết định nhẫn nhịn hay có hành động gì khác.
Trương Đạo Linh chần chừ nói: “Cho dù như vậy đi nữa, chúng ta cũng không thể coi như không thấy được. Côn Luân Sơn đã bị phong tỏa suốt năm trăm năm, bây giờ tin tức Độc Cô Duy Ngã chuyển thế đã đồn khắp giang hồ, lúc này Sở Hưu lên Côn Luân Sơn sẽ là đả kích nghiêm trọng đối với giới Chính đạo chúng ta.”
Lăng Vân Tử trầm giọng nói: “Vẫn phải nhúng tay vào chứ, nhưng không phải bây giờ mà phải đợi tới cuối cùng.
Gần đây có tin tức đưa về, Chử Vô Kỵ đã trở mặt với Sở Hưu, dẫn một số võ giả lão thành trong nhánh Ẩn Ma rời khỏi Trấn Võ Đường.
Khi Sở Hưu chưa xuất hiện, Chử Vô Kỵ chính là người có tiềm lực và thực lực cao nhất trong chi phái của Ngụy Thư Nhai, tương lai hắn sẽ là người nối nghiệp của chi phái này, cũng là người chấp chưởng của nhánh Ẩn Ma.
Nhưng sau khi Sở Hưu xuất hiện, Ngụy Thư Nhai không còn tác phong công bằng như ngày trước mà cực lực che chở cho Sở Hưu. Chử Vô Kỵ bất mãn cũng rất bình thường.
Lại thêm lần này Sở Hưu khăng khăng muốn lên Côn Luân Sơn, chắc chắn những người trực hệ của nhánh Ẩn Ma sẽ bất mãn, chuyện phân liệt là tất nhiên.
Còn chưa tìm được chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã, chúng ta cũng không dư hơi để ý tới nhánh Ẩn Ma và Bái Nguyệt Giáo.
Bây giờ bọn chúng còn phân liệt, vậy cứ để chúng tự đấu đá với nhau.
Hơn nữa, đừng quên trên Côn Luân Sơn không chỉ có một mình Côn Luân Ma Giáo, còn có Côn Luân Thiên Môn đang ở đó.
Sở Hưu giết thần tướng của Thiên Môn, đã kết thù rất nặng với Thiên Môn. Lần này hắn lên Côn Luân Sơn, không khéo Thiên Môn sẽ ra tay.
Có nhiều rào cản như vậy, chúng ta không cần gấp gáp xuất thủ, trước hết cứ đứng ngoài xem trò đã, xem xong rồi tính.”
Nghe Lăng Vân Tử nói vậy, bên phía Lục Trường Lưu và Trương Đạo Linh cũng không nhiều lời. Dù sao trước mắt việc tìm kiếm chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã mới là quan trọng nhất, những chuyện khác đều có thể gác lại.
Nhưng bọn họ cũng thầm cảm thán, đúng là Sở Hưu ép Lăng Vân Tử tới mức thê thảm.
Lăng Vân Tử là chưởng giáo của Thuần Dương Đạo Môn, đường đường là chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, kết quả hắn lại phải thu thập tỉ mỉ tư liệu về Sở Hưu, rồi phỏng đoán suy nghĩ của một võ giả tiểu bối như Sở Hưu. Nghĩ thôi đã thấy xót xa.
Cũng đúng là Lăng Vân Tử bị Sở Hưu ép tới mức thê thảm.
Giao thủ vài trận, nếu là một chọi một thì hắn đường đường là chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, làm sao bại được? Nhưng lần nào cũng vậy, đang lúc mấu chốt thì Sở Hưu lại giở thủ đoạn ép hắn phải lùi bước. Chuyện này khiến hắn uất ức tới cùng cực, cho nên phải nghiên cứu tỉ mỉ tính cách và thủ đoạn của Sở Hưu.
Chuyện lên Côn Luân Sơn có thể coi là điên cuồng, nếu là trước kia không khéo Sở Hưu còn chưa mang người lên Tây Côn Luân đã bị đám cường giả Chính đạo ngăn cản giữa đường.
Tuy bây giờ vẫn có một số người cảm thấy để Sở Hưu yên ổn leo lên Côn Luân Sơn có vẻ bất thường, nhưng tin tức Độc Cô Duy Ngã chuyển thế rung chuyển cả giang hồ, còn ai dư hơi quan tâm tới Sở Hưu?
Đặc biệt là trong đó còn có tin tức Chử Vô Kỵ và Sở Hưu trở mặt, cho nên các tông môn Chính đạo càng không để ý tới chuyện này.
Phần lớn mọi người đều nhìn nhận giống với Lăng Vân Tử.
Độc Cô Duy Ngã là kiếp nạn cho toàn bộ giang hồ, Sở Hưu? Trước kia có thể coi là uy hiếp, nhưng đứng trước mặt Độc Cô Duy Ngã lại chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Trước mắt nhánh Ẩn Ma trở mặt nội đấu, để bọn chúng chó cắn chó đi, chờ chúng cắn xong, mình rảnh tay mới đi giải quyết bọn chúng.
Lúc này tại biên giới Ngụy Quận, những kẻ bỏ đá xuống giếng như Tư Đồ Khí và Tư Vô Nhai đang tập trung ở đây, ngoài ra còn có một số đồ tử đồ tôn của bọn họ cũng có mặt, đây là toàn bộ lực lượng của bọn họ.
Trong thời gian này, đám người Tư Đồ Khí cũng không dễ chịu gì.
Trước đó trong nhánh Ẩn Ma, bọn họ là nhân vật cỡ đại lão, bất luận quyền thế được bao nhiêu thì vẫn có địa vị.
Nhưng sau khi ba người bọn họ trở mặt với Sở Hưu, thậm chí cả Lý Thu Dịch cũng bị Sở Hưu giết chết, Tư Đồ Khí và Côn Mạc sống càng ngày càng khó nhọc.
Năm lần bảy lượt bị Sở Hưu ghi hận, đúng là mất mặt tới tận cùng, uy thế của hai người bọn họ trong nhánh Ẩn Ma cũng hoàn toàn mất sạch.
Cho tới bây giờ, thật ra nhánh Ẩn Ma đã hoàn toàn phân liệt.
Trong đó bên chiếm phần lớn hơn là Sở Hưu, y đã thật sự là người chấp chưởng của nhánh Ẩn Ma.
Trong chi phái của Ngụy Thư Nhai, Vô Tướng Ma Tông và đại lượng các võ giả tán tu của nhánh Ẩn Ma, lực lượng trung kiên các thứ, tất cả đều đứng về phía Sở Hưu.
Đương nhiên cũng có một số người duy trì trung lập, ví dụ như Địa Ma Tán Nhân - Du Ma Nhai độc lai độc vãng và số ít thế lực như Xích Luyện Ma Tông.
Còn đám người Tư Đồ Khí à, bọn họ đã bị gạt ra khỏi nhánh Ẩn Ma, trừ đám đồ tử đồ tôn đáng thương ra thì dưới tay không còn một ai.
Cho nên trước đây khi Tư Vô Nhai tới tìm bọn họ, bọn họ như tìm được đường ra, cùng phối hợp với nhau, nhân lúc cháy nhà mà hôi của, đào nền móng của Sở Hưu.
Đứng trước cửa Vệ Thành mà Giang Sơn Các lập ra ở Ngụy Quận, Tư Vô Nhai trầm giọng nói: “Bây giờ Chử Vô Kỵ đang ở đây à?”
Tư Đồ Khí gật đầu nói: “Trước đây Chử Vô Kỵ là hoàng tộc của Ngụy Quốc, sau khi trở mặt với Sở Hưu, hắn bèn mang người tới Ngụy Quận.”
Tư Vô Nhai nhìn cửa thành, trong lúc nhất thời hắn ngổn ngang đủ loại suy nghĩ.
Lúc trước có rất nhiều cao thủ cường giả bị vây trong Nguyên Thủy Ma Quật, nhưng chỉ có đám người Ma đạo bọn họ là khác biệt, không như bên Chính đạo.
Đám người Chính đạo có qua tám trăm năm thì vẫn tìm được tông môn nhà mình.
Nhưng bọn họ thì sao? Khó khăn lắm mới được thấy ánh mặt trời, kết quả nhìn lại, tông môn nhà mình đã chẳng còn, mình thành người cô độc không môn không phái, ai mà chịu nổi chuyện này?