Côn Luân Ma Chủ

Chương 1400: Đuổi tận giết tuyệt




Sách được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------------------

Quyền thứ hai trút xuống, Huyết Giao đạo nhân miệng phát ra một tiếng gầm như long ngâm, khí huyết quanh người cô đọng khiến vảy rồng càng kiên cố, nhưng vẫn vô dụng!

Một quyền của Sở Hưu trực tiếp đánh nổ khí huyết của đối phương, đại lượng máu tươi phun ra ngoài.

Ngay lúc Sở Hưu muốn xuất quyền đánh chết đối phương, Lục Giang Hà lại xuất hiện từ chỗ nào không biết, vội vàng nói: “Để ta để ta!

Khí huyết trên người lão tiểu tử này có mùi của yêu thú, ta chưa thử hỗn huyết bao giờ, để ta nếm thử xem khí huyết của hắn có vị gì!”

Sau khi dứt lời trên người Lục Giang Hà lóe lên từng luồng huyết quang, bao phủ lấy Huyết Giao đạo nhân, chỉ trong chớp mắt Huyết Giao đạo nhân đã bị rút sạch toàn bộ máu tươi, hóa thành thây khô rơi xuống đất.

Lục Giang Hà nhếch miệng, tuy không nói gì nhưng hiển nhiên lực lượng trong máu tươi của Huyết Giao đạo nhân không lớn như tưởng tượng của hắn.

Sở Hưu không tiếp tục ra tay, vì những võ giả được Tư Vô Nhai dẫn theo đã bị thuộc hạ của Sở Hưu giết sạch.

Bọn họ cho là mình lôi kéo đám người Tần Triều Tiên đến, chiếm ưu thế về nhân số. Nhưng thực tế thuộc hạ của Sở Hưu, cho dù là Lã Phụng Tiên và Mai Khinh Liên vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng không phải hạng dễ đối phó.

Giết tới cuối cùng, ở đây chỉ còn hai người Tư Đồ Khí và Côn Mạc.

Chứng kiến kết cục của đám người Tư Vô Nhai, trong lòng Tư Đồ Khí đã lạnh ngắt.

Hắn cười khổ nói: “Sở đại nhân, lão hủ nhận thua, xin thoái ẩn trong rừng núi, từ nay về sau không bước chân ra giang hồ, sống nốt quãng đời còn lại.”

Nhiều lần tranh giành với Sở Hưu, cũng là từng đó lần thua. Bây giờ hắn thật sự sợ hãi, không dám tranh chấp gì với Sở Hưu nữa.

Côn Mạc ở bên cạnh cũng nói: “Lão phu cũng nguyện quy ẩn ở Tây Vực, cả đời không bước vào võ lâm Trung Nguyên một bước.”

Lúc này đám người Tần Triều Tiên cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Sở đại nhân, hay là quyết định như vậy đi. Hai người bọn họ đã tới nước này rồi, cả đời này cũng không còn tư cách tranh giành gì với đại nhân, ngươi tha cho bọn họ lần này đi.”

Trận đại chiến vừa rồi, Tần Triều Tiên cũng không xuất thủ, chỉ đứng một bên quan sát.

Hắn không phải kẻ ngu, đương nhiên biết đám người Tư Vô Nhai đang lợi dụng bọn họ, cho nên khi Tư Vô Nhai bị giết, không ai lên tiếng.

Nhưng đám người Tư Đồ Khí lại không giống, dù sao bọn họ cũng là bậc lão thành trong nhánh Ẩn Ma, chưa nói tới quan hệ với Tần Triều Tiên tốt hay xấu, dù sao cũng quen biết mấy chục năm, thậm chí hơn trăm năm, đương nhiên phải đối xử theo cách khác.

Huống hồ trong lòng đám người Tần Triều Tiên còn một suy nghĩ vô thức, đó là không muốn thấy Sở Hưu tàn sát người trong nhánh Ẩn Ma bọn họ ở chỗ này, chuyện này sẽ khiến họ có cảm giác thỏ chết cáo đau lòng.

Sở Hưu thần sắc lạnh nhạt lắc đầu nói: “Chư vị, các ngươi còn chưa hiểu một đạo lý. Không phải Sở Hưu ta không muốn tha cho người ta, mà thân là con người, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình đã làm.

Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nói thì dễ lắm, cũng như đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự hay nói buông bỏ đồ đao lập địa thành Phật, đều là nói nhảm!”

Gương mặt Sở Hưu lóe lên sát ý: “Giới Ma đạo chúng ta có lúc nào dối trá như đám hòa thượng kia không? Muốn rời khỏi giang hồ? Đầu tiên là để mạng lại!”

Sau khi dứt lời, pháp tướng Phật Ma sau lưng y hiển hiện.

Đại Nhật Như Lai tay niết Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, phong tỏa triệt để thân hình Tư Đồ Khí vào trong.

Trong con mắt thứ ba của pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần, ngọn lửa diệt thế vô hạn tỏa ra, trùm lên người Tư Đồ Khí.

Trong thời khắc sinh tử này, Tư Đồ Khí nổi giận cầm lên một tiếng, quanh người thiêu đốt vô số khí huyết, định liều mạng với Sở Hưu.

Nhưng hắn còn chưa kịp liều mạng thì lại kinh hãi phát hiện, khí huyết đang thiêu đốt quanh người mình lại không thể khống chế được, tản mác ra, dung nhập vào ngọn lửa diệt thế, khiến cho ngọn lửa diệt thế càng cháy dữ dội hơn.

Lục Giang Hà ở bên cạnh nhếch miệng, cảm thấy hơi khó chịu.

Vì hắn phát hiện, không ngờ trình độ Huyết Thần Ma Công của Sở Hưu còn mạnh hơn cả mình.

Nói chính xác hơn, xét theo phương diện nào đó trình độ của Sở Hưu đã vượt qua hắn.

Cũng như lúc vừa rồi, hắn cũng không phát hiện Sở Hưu dung nhập lực lượng của Huyết Thần Ma Công vào ngọn lửa diệt thế vào lúc nào.

Chỉ không tới ba giây, Tư Đồ Khí đã bị ngọn lửa diệt thế đốt thành tro bụi.

Ngay khoảnh khắc xuất thủ, Côn Mạc cũng lập tức bỏ chạy.

Quanh người hắn tỏa ra ngọn lửa màu tím đen, thân hình dung nhập vào ngọn lửa, bắt đầu tiêu tan theo cách quỷ dị.

Nhưng Thương Thiên Lương cười lạnh một tiếng, vung tay lên, phương viên vài dặm đều bị hắn giam cầm, thân hình Côn Mạc bị hắn trực tiếp kéo từ trong không gian ra, sau đó xuất quyền đánh nổ!

Chứng kiến Tư Đồ Khí và Côn Mạc đều bị người bên phe Sở Hưu giết chết, đám người Tần Triều Tiên vẻ mặt đờ đẫn.

Có lẽ bây giờ bọn họ mới biết, Sở Hưu và bọn họ đã là người của hai cảnh giới, bất luận là võ đạo hay là thế lực.

Trước đó bọn họ còn hành xử theo quy củ khi xưa của nhánh Ẩn Ma, nhưng bây giờ nhìn lại, rõ ràng là quy củ của nhánh Ẩn Ma cũng phải thay đổi, thậm chí là thay đổi hoàn toàn!

Sở Hưu đưa mắt nhìn sang phía đám người Tần Triều Tiên, thần sắc lạnh nhạt nói: “Tần tông chủ, lần này là các ngươi bị mê hoặc, cho nên ta không trách các ngươi.

Nhưng bây giờ thời đại đã thay đổi, nhánh Ẩn Ma chúng ta cũng phải thay đổi.

Năm trăm năm trước Thánh giáo ta bị hủy diệt, giới Ma đạo chúng ta cũng bị chèn ép suốt năm trăm năm!

Phong thủy luân chuyển, bây giờ cũng tới phiên Ma đạo chúng ta quật khởi.

Bây giờ là thời đại nào? Anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cường giả tụ tập, chính là xu thế phong vân khuấy động, tranh đoạt thiên hạ!

Ngươi không tranh, ngươi phải chết, thời gian lưu lại cho nhánh Ẩn Ma chúng ta đã không nhiều.

Nếu cứ như lúc trước, mạnh ai người đấy đánh, cứ nghĩ tới lợi ích của bản thân, tồn vong của bản thân, chỉ có một liên minh lỏng lẻo, còn không bằng Bái Nguyệt Giáo thì lấy gì ra so sánh với Chính đạo?”

Sở Hưu chỉ lên Côn Luân Sơn, trầm giọng nói: “Hôm nay Sở Hưu ta muốn dựng lại lá Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ trên đỉnh Côn Luân Sơn, mở lại Vô Căn Thánh Hỏa, để cho nhánh Thánh giáo chúng ta một lần nữa đứng sừng sững trên giang hồ.

Cho nên bây giờ, toàn bộ nhánh Ẩn Ma không thể dung tha cho bất cứ âm thanh phản đối nào.

Ta cho chư vị hai lựa chọn, một là như Thánh giáo năm xưa, quy thuận Ma Giáo, ta là tối cao, nghe theo mệnh lệnh của ta.

Hai là từ nay về sau trở thành tán tu, đừng có dùng danh nghĩa Côn Luân Ma Giáo hành động, lần sau gặp mặt bất luận sinh tử!”

Dưới ánh mắt của Sở Hưu, đám người Tần Triều Tiên chỉ cảm thấy áp lực nặng nề, đồng thời trong lòng cũng thầm mắng, thế này mà là lựa chọn à?

Nếu bọn họ chọn làm tán tu cũng tức là cắt đứt quan hệ với Côn Luân Ma Giáo.

Lần sau gặp mặt, chỉ cần bọn họ có xung đột với Sở Hưu, chắc chắn Sở Hưu sẽ hạ thủ giết người.

Cứ nhìn kết cục của đám người Tư Đồ Khí là biết, Sở Hưu sẽ không nương tay với bọn họ, thái độ còn hung ác hơn với kẻ địch.

Trừ phi bọn họ chọn cách rời khỏi đây đến gia nhập dưới trướng Bái Nguyệt Giáo, tìm một chỗ dựa còn mạnh hơn Sở Hưu. Nếu không bọn họ chỉ có nước rời khỏi giang hồ.

Tần Triều Tiên mỉm cười chua chát, chắp tay thi lễ với Sở Hưu, trầm giọng nói: “Tại hạ... thuộc hạ tham kiến đại nhân!”

Tần Triều Tiên chọn khuất phục vì hắn cũng không biết liệu Bái Nguyệt Giáo có thu nhận hắn không. Hơn nữa trong toàn bộ giới Ma đạo, hắn cũng không tìm ra thế lực nào mạnh hơn Sở Hưu và Bái Nguyệt Giáo.

Nhưng Tần Triều Tiên chỉ gọi Sở Hưu là đại nhân chứ không gọi y là giáo chủ.

Có lẽ bây giờ Sở Hưu là chủ nhân của Côn Luân Ma Giáo, nhưng y còn chưa phải giáo chủ. Sở Hưu còn chưa thể thay thế vị trí của Độc Cô Duy Ngã.