Từng tiếng hô ‘diệt ma’ vọng lên, từng đội võ giả Chính đạo lần lượt leo lên đỉnh núi. Uy thế đó thậm chí khiến cho gió bão gầm thét trên Côn Luân Sơn, khí thế xộc thẳng tới chân trời. Đám người chưa từng trải qua chiến hỏa trên Côn Luân Sơn sắc mặt đã trắng bệch.
Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu bước ra cười lớn nói: “Chư vị tới chúc mừng Thánh giáo ta gây dựng lại à? Còn dẫn không ít người tới đây. May mà Côn Luân Sơn khá lớn, cũng có thể chiêu đãi được. Nhưng quà cáp đâu rồi?”
Đối mặt với lực lượng như vậy mà Sở Hưu vẫn cười được, thậm chí gương mặt không hề có vẻ nặng nề. Tuy mọi người ở đây đối địch với Sở Hưu nhưng không thể không thừa nhận Sở Hưu quả là người làm đại sự.
Lăng Vân Tử trầm giọng nói: “Quà cáp à? Quà là đao kiếm trong tay chúng ta! Sở Hưu, từ khi ngươi bước lên Côn Luân Sơn, ngươi phải nghĩ sẽ có ngày này rồi chứ. Nhưng chắc ngươi không nghĩ ngày này lại tới nhanh như vậy?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Lăng Vân Tử đạo trưởng là người xuất gia, cứ hô đánh hô giết như vậy có ổn không?”
Ánh mắt Lăng Vân Tử lóe lên vẻ sắc bé nói: “Đạo môn trấn ma trừ ác, xem như tích lũy công đức!”
Hư Từ của Đại Quang Minh Tự đứng ra, miệng niệm phật hiệu nói: ”Phật môn có Kim Cương nổi giận hàng ma, cũng có Minh Vương với ngọn lửa trấn ác.”
Lão tổ của Thương Thủy Doanh thị lắc đầu nói: “Sở Hưu, với tư chất của ngươi chắc chắn thành tựu trong tương lai không thể ước lượng được. Đáng tiếc ngươi lại lựa chọn sai lầm.
Côn Luân Ma Giáo không dễ gì dựng lại, ngươi trùng kiến được nhưng chưa chắc đã ngồi vững được, đáng tiếc.”
Vốn dĩ với tác phong của Thương Thủy Doanh thị, bọn họ sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng đúng như lão tổ Doanh thị đã nói, Côn Luân Sơn có ý nghĩa rất quan trọng, không ai muốn thấy ma uy lại hàng lâm trên giang hồ, kể cả Thương Thủy Doanh thị vốn luôn giữ thái độ trung lập cũng vậy.
Còn bên phía Tu Bồ Đề Thiền Viện, người đầu tiên đứng ra lại không phải Rama mà là một lão tăng tướng mạo lạ lẫm.
Thấy Rama cung kính đứng sau lưng hắn, tất cả võ giả tông môn Chính đạo khác đều sửng sốt, vì bọn họ còn không nhận ra lão hòa thượng này.
Lục Giang Hà nhìn lão hòa thượng kia lại kinh hãi tới mức bật thốt lên: “Lão lừa trọc Bất Không! Ngươi vẫn còn sống à?”
Sở Hưu nhìn về phía Lục Giang Hà nói: “Hắn là người của năm trăm năm trước? Thực lực ra sao?”
Lục Giang Hà gật nhẹ đầu nhanh chóng nói: “Cường giả Thiên Địa Thông Huyền của Tu Bồ Đề Thiền Viện năm trăm năm trước. Nói chính xác hơn hắn là người mạnh nhất trong số khổ hạnh tăng thế hệ đó, Bất Tử Thần Tăng - Bất Không hòa thượng.
Thực lực của lão lừa trọc này khó mà đánh giá, nhưng tóm lại rất khó đối phó.
Có thể nói thế này, hắn từng giao thủ với Vô Tâm Ma Tôn, là một trong số những người hiếm hoi có thể sống sót dưới tay Vô Tâm Ma Tôn.
Vô Tâm Ma Tôn đã ra tay là vô cùng điên cuồng, ngươi không chết thì là ta vong. Hắn không phải người mạnh nhất trong Tứ Đại Ma Tôn, nhưng lại là người mà tất cả các võ giả không muốn đối mặt nhất.
Lão hòa thượng này có thể giữ mạng dưới tay Vô Tâm Ma Tôn, ngươi có thể tưởng tượng rốt cuộc thực lực của hắn cường đại tới đâu.
Đúng rồi, hình như con lừa trọc này tu luyện Bất Tử Thiền của Tu Bồ Đề Thiền Viện, thứ này mà hắn cũng tu luyện thành công được, đúng là quá may mắn!”
Lúc này Bất Không hòa thượng cũng nhìn về phía đám người Sở Hưu. Ánh mắt hắn nhìn Sở Hưu mang vẻ khác lạ, vì trên người Sở Hưu có cảm giác quen thuộc nhưng hắn không nhớ ra được.
Tham thiền Bất Tử Thiền năm trăm năm cũng tương đương với ngủ say năm trăm năm.
Tuy sinh cơ khôi phục nhưng tinh thần và nguyên thần khó tránh khỏi tổn hại, khiến hắn quên đi một số chi tiết nhỏ.
Bất Không hòa thượng thấy Sở Hưu rất quen thuộc nhưng hắn cũng không để ý.
Hắn đã biết Sở Hưu nhận được một bộ phận truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo, thậm chí có một số ma công của Độc Cô Duy Ngã trên người, không khéo có thứ gì đó của người xưa lưu lại nên hắn thấy quen thuộc cũng rất bình thường.
Cho nên Bất Không hòa thượng chỉ hơi nghi ngờ một chớp mắt rồi nhìn sang phía Lục Giang Hà, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhẹ: “Hóa ra là Lục đường chủ của Huyết Ma Đường.
Năm trăm năm chỉ như chớp mắt, thời gian thấm thoát thoi đưa, hôm nay còn thấy được người quen, lão tăng cũng rất vui mừng.
Nghe nói năm đó Lục đường chủ ngươi bị Độc Cô Duy Ngã phong ấn, không ngờ năm trăm năm qua đi ngươi vẫn đứng về phía Côn Luân Ma Giáo, thật không ngờ ngươi lại trung nghĩa đến vậy.”
Bất Không nói câu này đừng nói đám người Sở Hưu thấy hài hước, ngay cả Lục Giang Hà cũng hơi đỏ mặt.
Bất luận là năm trăm năm trước hay năm trăm năm sau, lần đầu tiên có người dùng từ ‘trung nghĩa’ để đánh giá hắn.
“Nếu năm trăm năm trước ngươi đã tránh được một kiếp, vì sao hôm nay ngươi lại định bỏ mạng lại?”
Người đột nhiên nói xen vào là một lão già của Phong Vân Kiếm Trủng.
Hắn đã rất già toàn thân tỏa ra ý vị mục nát.
Trong tay hắn cầm một trường kiếm trong vỏ bằng ô mộc cũ kỹ, nói chuyện rất chậm rãi, nói vài chữ lại phải đằng hắng một cái.
Nhưng thấy người này, đám người Chử Vô Kỵ lại đột nhiên biến sắc.
"Vị này là ai?"
Giọng nói của Chử Vô Kỵ hơi kinh hãi đáp lời: “Người chấp chưởng đời trước của Phong Vân Kiếm Trủng, từng đứng hạng chín trên Chí Tôn Bảng, Kiếm Tôn - Chung Ly Mục!
Tuy tên này không phải người của năm trăm năm trước nhưng lại là đệ tử chân truyền của Phong Vân Kiếm Trủng Kiếm Hoàng - Thẩm Thương Võ năm trăm năm, tính theo tuổi tác thì bây giờ hắn đã hơn bốn trăm tuổi rồi.
Hơn một trăm năm trước Chung Ly Mục đã không còn tung tích gì trên giang hồ, Phong Vân Kiếm Trủng không đưa tin hắn đã chết nhưng mọi người đều cho rằng hắn đã qua đời.
Thậm chí hơn mười năm trước Phong Mãn Lâu đã bỏ tên hắn khỏi Chí Tôn Bảng, Phong Vân Kiếm Trủng cũng không lên tiếng, không ngờ lão già này vẫn còn sống! Đúng là vô lý!”
Tuy theo lý thuyết cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền có thể sống hơn bốn trăm năm nhưng trên giang hồ không mấy ai sống được tới tuổi tác này!
Bất Không thiền sư tu luyện Bất Tử Thiền, Lục Giang Hà bị phong ấn nguyên thần, đều không thật sự ‘còn sống’ cho nên không thể tính theo lẽ thường, tuổi thọ của bọn họ vẫn trong phạm vi của võ giả bình thường.
Trên giang hồ chỉ có vị lão thiên sư của Thiên Sư Phủ là sống lâu nhất, thậm chí đã vượt qua cực hạn của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Còn vị Chung Ly Mục này có thể sống tới hiện giờ chẳng khác nào lão thiên sư thứ hai.
Lục Giang Hà cũng hạ giọng nói: “Lão già này rất khó đối phó, sư phụ hắn là Thẩm Thương Võ, trước đây tên kia đã rất khó giải quyết, thực lực của hắn đủ để sánh vai với Tứ Đại Ma Tôn nhưng lại cúi mình che giấu, sau khi giáo chủ chết hắn mới ra tay.
Đệ tử được Thẩm Thương Võ đích thân dạy dỗ chắc chắn không phải hạng tầm thường.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, đương nhiên y biết đối phương không phải hạng tầm thường, phải nói là chỉ cần bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vốn không có ai là hạng tầm thường.