Côn Luân Ma Chủ

Chương 1423. Đánh với Thiên Địa Thông Huyền 2




Mọi người ở đây lập tức cả kinh, lão tổ Doanh thị nói: “Sở Hưu nhận được Thính Xuân Vũ của Độc Cô Duy Ngã năm xưa?”

Nhưng nói xong lão tổ Doanh thị lại cảm thấy không đúng.

Tuy bọn họ chưa từng thấy ma đao Thính Xuân Vũ nhưng đã đọc được miêu tả, rõ ràng là đao của Sở Hưu không giống.

Bất Không hòa thượng nói: “Không phải Thính Xuân Vũ, ta chỉ thấy khí tức thanh đao của hắn giống hệt Thính Xuân Vũ.

Hai thanh đao này có cùng nguồn gốc.

Ma binh chí tôn, đã hiện thế là phải uống máu, tàn sát thương sinh.”

Rama ở bên cạnh nói: “Đại sư yên tâm, lần này ma đao sẽ không có cơ hội uống máu đâu.”

Bất Không hòa thượng thở dài một tiếng nói: “Hy vọng thế.”

Sau khi luyện thành Bất Tử Thiền, tuy hắn tái tạo được thân thể nhưng cả nguyên thần lẫn tinh thần đều bị tổn thương, phản ứng hơi chậm chạp.

Trước kia linh giác của hắn hết sức mẫn cảm, nhưng giờ lại hơi trì trệ.

Hắn có thể cảm giác được mọi chuyện dường như có chỗ nào đó không đúng, nhưng điểm lạ là ở đâu, hắn lại không nói rõ được.

Lúc này trong trận đánh, Lăng Vân Tử nhìn Sở Hưu xuất đao chém tới, ánh mắt lóe lên sắc thái lạnh lùng.

Lúc này hắn cũng phát hiện ra điểm dị thường của Phá Trận Tử, thanh đao này lại có thể phá vỡ lĩnh vực.

Nhưng không sao, ngoài lĩnh vực ra không phải hắn không có thủ đoạn khác.

Trường kiếm liên tiếp điểm ra, giữa không trung Thuần Dương Cương Khí nóng rực ngưng tụ, hóa thành hai chữ Thuần Dương lơ lửng giữa không trung, như một phù văn khổng lồ đánh thẳng xuống đầu Sở Hưu.

Hai chữ Thuần Dương này do Lã Tổ lưu lại, mang theo chân ý Thuần Dương.

Uy thế trấn ma được hai phù văn này phát huy tới cực hạn.

Nhưng đao ý Phá Tự Quyết lại quá sắc bén, sắc bén tới cực hạn, cho dù là phù văn mang chân ý Thuần Dương giáng xuống cũng bị đao ý Phá Tự Quyết sắc bén tột đỉnh chém đứt!

Nhưng ngay lúc này, chữ Thuần bên trái chữ Dương bên phải cùng bộc phát ra ánh sáng Thuần Dương nóng rực, bên trong có kiếm khí mơ hồ bùng lên.

Nhưng kiếm khí này lại ngưng tụ thành tơ kiếm, như sợi tơ vàng quấn quanh người Sở Hưu. Chỉ trong chớp mắt y đã hãm sâu vào trong, tạo thành một cái kén vàng khổng lồ.

Bên trên kén vàng, hai chữ Thuần Dương sinh động như thật, phù văn trấn ma Thuần Dương đã thành công?

Vị Kiếm Tôn Chung Ly Mục của Phong Vân Kiếm Trủng nói với giọng trầm trầm khàn khàn đứt quãng: “Ngưng tụ kiếm ý, nhập Thuần Dương, vị chưởng giáo Lăng Vân Tử này không đơn giản.

Năng lực kiếm đạo và Thuần Dương đạo uẩn của hắn đã thâm sâu tới cực hạn. Trong Đạo môn hắn có đạo uẩn vô song, có thể làm chưởng giáo một phái.

Trong kiếm pháp, kiếm đạo bách biến, cũng có thể tôn là đại tông sư kiếm đạo, dùng kiếm mở một cõi trời riêng.”

Các đời Thuần Dương Đạo Môn đều dùng kiếm làm binh khí, nhưng dù sao Đạo môn cũng không phải kiếm phái. Đối với đại đa số đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, bọn họ chỉ tu luyện Thuần Dương Cương Khí, còn kiếm đạo chỉ là một loại thủ pháp, một phương thức.

Nhưng Lăng Vân Tử lại tu luyện cả kiếm đạo tới mức thâm sâu, thậm chí đại nhân vật cỡ Chung Ly Mục cũng mở miệng tán dương, có thể thấy năng lực kiếm đạo của hắn thâm sâu nhường nào.

Ngưng tụ lực lượng Thuần Dương trên kiếm, ngay lúc Lăng Vân Tử định giải quyết triệt để Sở Hưu, giữa không trung bỗng vang lên tiếng quỷ khóc thần gào thê lương.

Trời khóc mưa máu hàng lâm, rơi xuống kén vàng khiến nó tan rã, để lộ ra Sở Hưu toàn thân bao phủ trong ngọn lửa diệt thế, cứ như ma diễm ngập trời.

Một khắc sau hư ảnh ma thần khổng lồ vắt ngang qua bầu trời, như xé rách thiên địa chộp về phái Lăng Vân Tử!

Thân là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đánh qua đánh lại với một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần như Sở Hưu cũng không phải chuyện vinh quang gì.

Nhưng Lăng Vân Tử không thể không thừa nhận thực lực của Sở Hưu đã đạt tới đỉnh phong của cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chỉ xét riêng uy lực của võ kỹ và lực lượng đã không kém cạnh so với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Võ kỹ trong truyền thuyết Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú được Sở Hưu thi triển, uy thế hết sức kinh khủng.

Lăng Vân Tử tay niết đạo ấn, một khắc sau quanh người hắn lấp lóe đạo vân, ngưng tụ thành một phù văn phức tạp nghênh tiếp hư ảnh ma thần khổng lồ kia.

Từng phù văn lấp lóe lực lượng Thuần Dương cực hạn nở rộ, rốt cuộc cũng bao phủ hoàn toàn hư ảnh ma thần, trực tiếp phong ấn nó.

Sở Hưu hơi cau mày, chênh lệch giữa y và cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không phải thứ mà một thanh đao có thể bù đắp được.

Dù sao Thiên Địa Thông Huyền cũng là Thiên Địa Thông Huyền, không có lĩnh vực cũng vẫn là Thiên Địa Thông Huyền.

Chẳng qua trước kia khi Sở Hưu giao thủ với Lăng Vân Tử, y bị ép tới mức buộc phải sử dụng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp để liều mạng, còn bây giờ không cần chật vật như vậy.

Nhưng hai bên tiêu hao không ở mức độ khác biệt.

Liên tục sử dụng võ kỹ như đao ý Phá Tự Quyết và Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú, ngay cả Sở Hưu cũng cảm thấy không chịu nổi.

Còn Lăng Vân Tử không cần liều mạng, chỉ cần phát huy như bình thường là có thể khiến Sở Hưu hao tổn tới mức kiệt sức.

Căn cơ lực lượng của Sở Hưu hết sức cường đại, nhưng có cường đại tới đâu cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy.

Lăng Vân Tử dường như cũng phát hiện ra điều này, cho nên hắn ra tay không nhanh không chậm, từ từ nắm bắt tiết tấu, trên Thuần Dương Đạo Kiếm trên tay hắn bắt đầu tỏa ra ánh sáng Thuần Dương rực rỡ, điều động đạo uẩn từ mặt trời, chém về phía Sở Hưu.

Chỉ cần Sở Hưu không sử dụng loại võ kỹ cường đại như đao ý Phá Tự Quyết, hắn cũng tiếp tục kéo dài.

Hai bên cứ giao chiến như vậy một khắc đồng hồ, theo người khác thấy đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Đôi khi càng là cường giả giao thủ thì kết thúc lại càng nhanh, chuyện đại chiến ba ngày ba đêm chỉ là nói nhảm.

Cường giả giao thủ không thể dung thứ cho bất cứ sai lầm nào, huống chi căn cơ lực lượng của hai bên đều bày ra đó, ai thắng ai thua có thể nhanh chóng nhận ra.

Trừ phi căn cơ lực lượng kinh nghiệm chiến đấu của hai võ giả giống nhau như đúc, hơn nữa không ai vội vàng, cũng không muốn liều mạng mới có chuyện đánh ba ngày ba đêm.

Lăng Vân Tử vừa xuất thủ vừa từ từ nhíu mày.

Hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn giao thủ với Sở Hưu không phải lần một lần hai, cũng biết tuy Sở Hưu còn trẻ tuổi nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại cực kỳ phong phú, chắc chắn y biết mình tính mài mòn lực lượng của y.

Hắn cũng biết Sở Hưu có một môn bí pháp, tuy bản thân hao tổn rất lớn nhưng lại có thể bộc phát ra uy lực cực mạnh để liều mạng, thậm chí bản thân mình cũng phải đối phó cẩn thận.

Nhưng trước mắt Sở Hưu lại như phối hợp theo cách thức của hắn, chậm rãi giao thủ thăm dò, tuyệt đối không nóng vội.

Chẳng lẽ y chỉ muốn sống tạm thêm một chút thời gian thôi?

Tuy Lăng Vân Tử đối địch với Sở Hưu, nhưng hắn không thể không thừa nhận Sở Hưu là kẻ địch rất mạnh, xét trên mọi phương diện đều như vậy.

Hơn nữa y có tất cả của kiêu hùng Ma đạo, tâm địa tàn độc, ẩn nhẫn quả quyết, đa mưu túc trí, còn có... điên cuồng!