Côn Luân Ma Chủ

Chương 1534. Đường về nhà 2




Sau khi trấn an Lục Tam Kim vài câu, Sở Hưu ra vẻ cực kỳ rộng lượng, khiến cho Lục Tam Kim hết sức cảm động.

Quả nhiên truyền nhân của Cổ Tôn luôn rất rộng lượng, Sở huynh rộng lòng như vậy còn Hoàng Thiên Các bọn họ lại tính kế khắp nơi, chuyện này khiến Lục Tam Kim cảm thấy càng hổ thẹn.

Sau khi đuổi đám người Hoàng Thiên Các đi, Sở Hưu cũng không lo bên Hàn Giang Thành sẽ làm ra chuyện gì.

Tuy hiện tại Hoàng Thiên Các đã suy yếu nhưng còn chưa yếu tới mức không còn cách nào phản kháng, từ phi bọn họ hèn nhát tới mức giao Sở Hưu ra đền tội, bằng không bọn họ sẽ nghĩ cách khác.

Còn về Sở Hưu hiện tại, tất cả tâm tư của y đều đặt vào con đường dẫn tới hạ giới.

Sau khi dặn đám người Từ Phùng Sơn tất cả cứ làm như trước, y lại đi vào Nam Man, tới phạm vi thế lực của bộ lạc Lỗ Nặc lúc trước.

Lần này Sở Hưu không cho bất cứ ai đi theo, chỉ bảo đám người Hắc Kiệt phong tỏa tất cả khu vực này, không cho phép người ngoài ra vào.

Đứng trong rừng rậm, Sở Hưu vuốt cằm, không ngừng suy nghĩ, thậm chí đặt mình vào chiến sĩ man tộc năm xưa.

Chiến sĩ man tộc năm xưa phát hiện con đường đi xuống hạ giới, vậy rốt cuộc đối phương phát hiện như thế nào?

Năm trăm năm trước, do huyết thống của bản thân nên hắn bị trục xuất khỏi bộ lạc, trở thành chiến sĩ man tộc lang thang, đi lại một mình trong rừng.

Đối với hắn mà nói, chỗ dựa duy nhất của bản thân là tổ tiên, cho dù huyết mạch của hắn không thuần, nhưng sự tôn sùng tổ tiên lại không hề suy giảm.

Cho nên mỗi khi tế lễ tổ tiên hoặc khi cảm thấy cô độc, hắn lại tới tổ địa này, lặng lẽ kể ra nỗi đau đớn và cô độc mà mình phải chịu đựng.

Thời gian này không dài nhưng cũng không ngắn, cho nên chắc hắn sẽ tìm một chỗ nghỉ, có tỷ lệ rất lớn là khi tìm chỗ nghỉ hắn đã phát hiện ra địa điểm đó.

Hơn nữa địa điểm đó cũng rất vắng vẻ, xung quanh lại không có bất cứ thứ gì có giá trị.

Bộ lạc Lỗ Nặc chiếm cứ khu vực này hơn trăm năm nhưng bọn chúng cũng không phát hiện ra con đường tới hạ giới, có thể thấy bọn chúng cũng không để ý tới nơi này.

Sở Hưu vừa suy nghĩ vừa đẩy lực lượng của Thiên Tử Vọng Khí Thuật lên mức lớn nhất, tinh thần lực nhanh chóng tiêu hao nhưng linh giác của Sở Hưu Sở Hưu cũng đạt tới đỉnh phong, trong phương viên mười dặm cho dù là côn trùng vỗ cánh y cũng có thể phát giác.

Tuy Sở Hưu cảm thấy khu vực này không có gì lạ, nhưng y lại có trực giác, thứ mình đang tìm là ở đây.

Sau khi tìm kiếm tròn hai ngày, Sở Hưu thậm chí không bỏ qua mỗi con suối ở nơi này, rốt cuộc y cũng tìm được nơi có khả năng nhất.

Đó là một con sông nhỏ dọc đường núi, thậm chí không thể gọi là núi, chỉ coi là đống đất lớn.

Không biết có chuyện gì xảy ra nhưng những nơi khác cây cối đêm xanh tốt um tùm, còn nơi này lại trụi lủi, chỉ có một số cỏ dại sinh trưởng, không có giá trị gì, thậm chí người đi săn của bộ lạc Lỗ Nặc cũng không tới đây.

Sở Hưu đi vòng quanh ngọn núi nhỏ này, tìm được một khe hở chỉ đủ cho một người đi vào, con mắt Sở Hưu lập tức sáng bừng lên.

Không gian trong khe hở kia không lớn, nhưng là một hang núi nhỏ, bên trong còn có dấu vết nhóm lửa sinh hoạt.

Nhưng hang núi kia chỉ lớn có vậy, trong đó cũng không có gì đặc biệt, Sở Hưu tỏa linh giác ra cảm nhận cũng không phát hiện được điều gì lạ.

Sở Hưu nhíu mày tự nhủ: “Chẳng lẽ ta đoán sai?”

Y vừa suy nghĩ vừa vô thức sờ lên vách tường của hang núi, đúng lúc này vách tường vốn hoàn chỉnh lại nhộn nhạo như sóng nước, trực tiếp hút Sở Hưu vào trong.

“Mẹ nó!”

Khu vực Nam Man, chỗ sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, một lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện dẫn theo hai đệ tử trẻ tuổi, ép một võ giả Ma đạo có thực lực cảnh giới Chân Đan tới một vách núi, sau lưng hắn là vách núi cao ngàn trượng, đã không còn đường thối lui.

Hai người mà lão hòa thượng kia dẫn theo tuy là đệ tử trẻ tuổi nhưng thực tế cũng đã bốn năm mươi tuổi, nhưng trong Tu Bồ Đề Thiền Viện, đệ tử tuổi tác như vậy coi như ‘trẻ tuổi’.

“Lãnh Ma Đao - Phương Thần Không, ngươi tàn sát bộ lạc man tộc ở khu vực Nam Man này, thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho người người nổi giận, ngươi tưởng trên đất Nam Man này còn đường trốn cho ngươi ư?”

Phương Thần Không cười lạnh nói: “Lão hòa thượng, muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do? Phương mỗ sống trên đất Nam Man này đâu phải một hai ngày, ta không tin ngươi không biết là một bộ lạc man tộc khác bỏ tiền ra thuê ta giết người.

Ngươi bỏ mặc bọn chúng lại tới gây sự với ta, chẳng phải vì Tu Bồ Đề Thiền Viện các ngươi liên thủ với Đại Quang Minh Tự lên Côn Luân, kết quả lại xám xịt bị người ta đuổi xuống, cho nên thẹn quá hóa giận, định lôi những tán tu Ma đạo chúng ta ra khai đao hay sao?”

Lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện niệm phật một tiếng rồi nói: “Phương Thần Không, ngươi ma tính sâu nặng, tới giờ này rồi còn chấp mê bất ngộ.

Ngươi đã không thể buông bỏ đồ đao, vậy bần tăng đành phải đưa ngươi đi gặp Địa Tạng Bồ Tát rồi.”

Nói đoạn, lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện bảo hai hòa thượng trẻ tuổi hơn sau lưng: “Các ngươi ra tay đi.”

Lão tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện này có tu vi cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nếu hắn thật sự muốn giết Phương Thần Không này, thật ra chỉ ba chiêu là đủ.

Hắn chậm rãi ép kẻ này tới chỗ đường cùng là để rèn luyện năng lực thực chiến của đệ tử nhà mình mà thôi.

Đám khổ hạnh tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện này muốn xuất sư quá khó, yêu cầu cực cao, cho nên các đệ tử thường có tuổi tác hơi lớn, không ít người tu vi đến cảnh giới Chân Đan nhưng cả đời chỉ khổ tu đọc kinh phật trong chùa miếu.

Dù sao tu vi và sức chiến đấu cũng là hai chuyện khác nhau, cho nên thường xuyên có chuyện cao thủ trong số khổ hạnh tăng dẫn theo đệ tử ra hành tẩu giang hồ, rèn luyện năng lực thực chiến.

Phương Thần Không hừ lạnh một tiếng, nắm chặt lấy trường đao trong tay, điều động lực lượng tới cực hạn, chuẩn bị liều mạng, ít nhất có chết cũng phải giữ tôn nghiêm.

Hai võ giả cảnh giới Chân Đan của Tu Bồ Đề Thiền Viện lao tới, giao chiến với Phương Thần Không.

Đương nhiên kinh nghiệm của hai người kia không thể sánh bằng Phương Thần Không, hung đô lăn lộn trong võ lâm Nam Man từ nhỏ, trải qua bao chém giết tanh máu. Nhưng dù sao bọn họ cũng là đệ tử đại phái, lực lượng nội tình đều rất thâm hậu, hơn nữa các loại võ kỹ mà họ sử dụng cũng mạnh hơn Phương Thần Không, trừ lúc bắt đầu còn khó khăn, chẳng mấy chốc đã dễ dàng áp đảo lại.

Thấy Phương Thần Không không chống cự nổi, sắp bị giết chết, lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện thở dài một tiếng, miệng niệm phật một tiếng.

Đúng lúc này, không gian xuất hiện từng luồng chấn động, như mặt nước yên bình bị gió nhẹ thổi qua.

Một bóng người từ trong làn sóng kia ‘chui’ ra, chỉ trong nháy mắt ma khí ngập trời đã bao phủ toàn bộ vách núi. Đứng trước khí tức hùng mạnh đó, lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhưng chú phật quang yếu ớt trên người hắn đã bị áp chế tới mức cách hắn không đến một trượng.