Trên đỉnh Côn Luân Sơn, ma quật mà mọi người vẫn đồn đại lúc này lại hết sức yên bình, tất cả võ giả đều tập trung vào tu luyện.
Đương nhiên có một số võ giả không muốn khổ tu như vậy, nhưng đường núi duy nhất của Côn Luân Sơn đã bị phong tỏa, bọn họ muốn xuống núi cũng không được.
Sở Hưu dẫn Phương Thần Không bước từng bước một lên Côn Luân Sơn, nhìn cảnh sắc quen thuộc xung quanh, gương mặt lại mang vẻ thổn thức.
Tuy y mới tới Đại La Thiên một năm nhưng lại có cảm giác như trải qua mấy đời.
Dù sao đây mới là nơi y phấn đấu chém giết đạt được, nơi này cũng có rất nhiều người y không thể bỏ lại.
Sau khi đến Đại La Thiên, ngoài việc âm thầm điều tra tung tích của Độc Cô Duy Ngã, thậm chí ngay cả chuyện tu luyện cũng bị Sở Hưu xếp xuống thứ hai. Việc quan trọng nhất là tìm đường về hạ giới.
Khi Sở Hưu lên tới đỉnh Côn Luân Sơn, lập tức khiến trận pháp trong đó khởi động. Trên Côn Luân Sơn, lập tức vang lên tiếng gầm thét: “Ai dám xông vào Côn Luân Thánh Giáo ta?”
Lục Giang Hà vẻ mặt tức giận lao thẳng ra.
Sau lần trước Ngụy Thư Nhai ép lui Nam Bắc Phật Tông liên thủ, thật sự không còn ai dám tới gây sự với Côn Luân Ma Giáo.
Dù sao với thực lực của Nam Bắc Nhị Phật Tông mà còn thất bại tan tác quay về, đổi lại người khác chắc cũng cùng kết cục.
Quan trọng nhất là theo bọn họ thấy, sau khi Sở Hưu chết, Côn Luân Ma Giáo như rắn mất đầu, những người khác không cần lo lắng, cứ kệ họ tự sinh tự diệt là được. Sau khi mình có thời gian lại từ từ chèn ép xâm chiếm, không cần bức bọn họ tới mức cá chết rách lưới vào lúc này.
Cho nên đã gần một năm rồi không có ai tới gây sự, nhưng bên phía Côn Luân Ma Giáo vẫn luôn bố trí người bảo vệ, còn người bảo vệ hôm nay lại tình cờ là Lục Giang Hà.
Lục Giang Hà vốn đang tức tối đi ra, đột nhiên thấy Sở Hưu, con mắt trợn trừng như chuông đồng, nửa ngày sau mới phun ra được một chữ: “Mẹ kiếp!”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nể tình chúng ta đã một năm không gặp, ta coi như không nghe thấy câu này, cho ngươi một cơ hội đổi câu khác nghênh đón ta trở về.”
Lục Giang Hà lắc đầu, vội vàng nói: “Không phải chứ, ta nói này, một năm qua rốt cuộc ngươi ở đâu? Ta đâu có nghe có chỗ nào xảy ra chiến loạn rồi bị diệt môn quy mô lớn?”
Tuy lúc trước Lục Giang Hà rất tin tưởng vào Sở Hưu, hắn cũng là người thật sự hiểu được sự cường đại của Bất Diệt Ma Đan.
Nhưng lần này lại quá nguy hiểm, đây là lực lượng giữa hai thế giới đè ép, ngay cả chân linh cũng bị nghiền nát, Ma Đan gì cũng vô dụng.
Cho nên một năm đi qua, Lục Giang Hà lại không chắc chắn như lúc đầu.
Kết quả bây giờ Sở Hưu lại xuất hiện ở đây, chuyện này khiến Lục Giang Hà giật mình.
Theo hắn nghĩ, nếu Sở Hưu vẫn tái tạo thân thể như lúc trước, với thực lực hiện tại của y không thể làm như lần trước, chỉ hủy diệt một Tôn gia và Lục gia là chưa đủ.
Bảo Sở Hưu diệt một đại phái đứng đầu Đạo môn hay Phật môn còn tạm được.
Trong lúc nói chuyện, những người khác cũng chạy từ trong Côn Luân Ma Giáo ra ngoài, sau khi thấy Sở Hưu, ai nấy vẻ mặt kinh ngạc, vui mừng, kích động, nhớ mong, đủ loại cảm xúc xuất hiện trên mặt.
Sở Hưu nhìn qua mọi người ở đây, Ngụy Thư Nhai, Lã Phụng Tiên, Mai Khinh Liên, Mục Tử Y, Lạc Phi Hồng, Thương Thiên Lương, Chử Vô Kỵ, Đường Nha... rất nhiều người. Gương mặt y cũng mỉm cười nói: “Ta, trở về rồi.”
Những người quen biết với Sở Hưu cả nửa ngày vẫn không phát ra âm thanh gì, còn những võ giả khác trong Côn Luân Ma Giáo đều hoan hô vang dội.
Côn Luân Ma Giáo có Sở Hưu và Côn Luân Ma Giáo không có Sở Hưu vốn là hai chuyện khác hẳn.
Một năm nay bọn họ bị nhốt trong Côn Luân Ma Giáo, ngoài khổ tu thì chỉ có khổ tu, hoặc ngồi nhìn người ta đánh tới cửa, những võ giả lão luyện muốn theo Sở Hưu tung hoành giang hồ đã uất ức tới cùng cực.
Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử.
Có lẽ Sở Hưu từng bại, nhưng trong lòng bọn họ, hiện giờ Sở Hưu là bất tử.
Nửa ngày sau Ngụy Thư Nhai mới cười lớn nói: “Tốt tốt tốt, về là tốt rồi.”
Lúc này mọi người mới chú ý tới Phương Thần Không bên cạnh Sở Hưu, Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Tên này là ai?”
Sở Hưu thuận miệng đáp: “Nhặt được ven đường.”
Phương Thần Không: ". . ."
Tuy đúng là nhặt được ven đường nhưng không thể bỏ mặc hắn ở đây được, dù sao hắn từng thấy Sở Hưu trở về từ Đại La Thiên.
Cho nên sau khi Phương Thần Không gia nhập Côn Luân Ma Giáo, hắn cũng không được phép đi lung tung, ít nhất phải ở lại trong Côn Luân Ma Giáo một thời gian mới được.
Sau khi tất cả mọi người đi vào đại điện, ở đây chỉ còn lại những người Sở Hưu có thể tin tưởng, Lục Giang Hà mới vội vàng hỏi: “Rốt cuộc thời gian vừa qua ngươi ở đâu?
Ta đã chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp khi không gian tan vỡ lúc đó, rốt cuộc ngươi làm cách nào để chống cự lại?
Còn nữa, rốt cuộc ngươi giết bao nhiêu người mới khôi phục được tu vi hiện tại? Sao ta không nghe nói trên giang hồ có vụ chết người quy mô lớn nào?”
Lục Giang Hà nhanh mồm nhanh miệng phải ngang cỡ Phương Thất Thiếu, hắn nói sạch mọi nghi hoặc trong lòng.
Mọi người ở đây cũng lộ vẻ dò hỏi, những gì Lục Giang Hà vừa hỏi cũng là những gì họ muốn biết.
Sở Hưu thở dài một tiếng nói: “Ta tới một tầng thế giới khác.”
Nói đoạn, Sở Hưu thuật lại chuyện mình tới Đại La Thiên với mọi người, không giấu diếm bất cứ thứ gì.
Đương nhiên cũng có điều y không nói, đó là chuyện liên quan tới Độc Cô Duy Ngã.
Tuy Sở Hưu biết Độc Cô Duy Ngã không chết, cũng biết kết cục của năm trăm năm, nhưng còn một điều y chưa làm rõ, đó là rốt cuộc quan hệ giữa y và Độc Cô Duy Ngã là như thế nào.
Cho nên Sở Hưu định giữ mọi chuyện về Độc Cô Duy Ngã trong lòng, sẽ không nói với người ngoài.
Sau khi Sở Hưu kể hết mọi chuyện, những người ở đây ai nấy vẻ mặt kỳ dị, tốn cả nửa ngày mới tiêu hóa xong.
Đối với bọn họ, những chuyện này đúng là khó lòng tưởng tượng nổi.
Trước đại kiếp nạn thượng cổ, các đại phái đứng đầu rời khỏi, không ngờ lại tới một tầng thế giới khác, hơn nữa còn phát triển tốt hơn thời kỳ thượng cổ. Đây là chuyện trước kia bọn họ còn không dám suy đoán.
Mai Khinh Liên tặc lưỡi lắc đầu nói: “Đã biết ngươi giỏi gây chuyện rồi, cho dù là ở đâu, loại người như ngươi cũng có thể gây dựng được thành tựu, chỉ đáng thương cho Hoàng Thiên Các kia, cho rằng mình tìm được đối tượng lợi dụng nhưng lại không biết rốt cuộc mình kéo một kẻ như thế nào vào trong tông môn.”
Khi Mai Khinh Liên mới quen Sở Hưu, y còn ở Quan Trung Hình Đường.
Nghĩ kỹ lại thì, xưa nay những cấp trên của Sở Hưu, không ai có kết quả tốt.
Đương nhiên nhánh Ẩn Ma không tính, vì nhánh Ẩn Ma không phải của một mình Ngụy lão, nhưng những cường giả đại lão trong nhánh Ẩn Ma ngày trước cũng bị Sở Hưu giết gần một nửa.
Sở Hưu nói: “Ngươi nói sai rồi, sau khi ta tới Hoàng Thiên Các đã giúp bọn họ không ít chuyện, nếu không có ta, khu vực Nam Man cũng chẳng yên ổn như vậy.”