Nhưng so sánh ra, Lục Tam Kim đã không còn sức phản kháng, mà hắn vẫn còn sức chiến đấu.
Cho nên Kỳ Vô Hận vẻ mặt dữ tợn, định đứng dậy tiếp tục lên đài chiến đấu.
Lúc này Sở Hưu lại lạnh lùng nói: “Đánh cược võ đạo cũng phải phân sinh tử hay sao? Đã bị đánh xuống lôi đài rồi mà còn chưa tính là thua à?
Kỳ Vô Hận, nếu ngươi không phục, vậy đưa thêm chút tiền đặt cược, để ta chơi với ngươi!”
Lúc này Tần Bách Nguyên cũng ho khan một tiếng nói: “Được rồi, hôm nay là lễ mừng dựng tông của Lăng Tiêu Tông ta, gây ra án mạng thì còn ra thể thống gì? Kỳ Vô Hận, Hàn Giang Thành các ngươi thua rồi chứ?”
Nghe Tần Bách Nguyên nói vậy, Kỳ Vô Hận đành hừ lạnh một tiếng, lui lại, đồng thời âm thầm tự trách bản thân quá khinh địch.
Nhưng chính hắn cũng không ngờ Lục Tam Kim thân là người hành tẩu Đông Vực, là người thừa kế Hoàng Thiên Các đời sau, không ngờ lại bất chấp nguy hiểm đi tu luyện loại công pháp này, rõ là vô lý.
Hắn nhất thời không kịp chuẩn bị, còn muốn phản kích thì không còn kịp nữa rồi. Nếu lúc này là phân sinh tử, Lục Tam Kim đã chết từ lâu!
Sở Hưu cho người mang Lục Tam Kim đã thoi thóp xuống, giao cho Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên tạm thời chăm sóc, y thì chắp tay với Tần Bách Nguyên một cái nói: “Xem ra ván này là ta thắng, Lăng Tiêu Tông sẽ có chơi có chịu chứ?”
Tần Bách Nguyên hừ lạnh một tiếng nói: ”Yên tâm, Lăng Tiêu Tông ta thua được.”
Nói đoạn, Tần Bách Nguyên nhìn về phía mọi người ở đây, lạnh nhạt nói: “Còn có ai muốn tham gia đánh cược võ đạo không?”
Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Thật ra ngày thường vẫn có không ít người đồng ý tham gia đánh cược võ đạo, dù sao ra sân tỷ võ một lần là nhận được phần thưởng, sao lại không làm?
Chỉ có điều lần đánh cược võ đạo năm nay quá tanh máu, mấy đại phái đã giao chiến nảy lửa, bọn họ cảm thấy có gì đó không đúng, không dám nhảy ra.
Thấy không ai tiếp tục tham gia, Tần Bách Nguyên lại nói vài lời khách sáo rồi tuyên bố lễ mừng dựng tông của Lăng Tiêu Tông kết thúc.
Có một số tông môn quyết định rời khỏi, một số tông môn muốn nịnh bợ Lăng Tiêu Tông nên ở lại nịnh bợ.
Thương thế của Lục Tam Kim còn chưa lành, đã được Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên đưa xuống nghỉ ngơi còn Sở Hưu được Tần Bách Nguyên mang theo, đi vào trong Linh Tiêu Cảnh tu luyện.
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu tới gần Độc Cô Duy Ngã như vậy, không biết vì sao trong lòng y lại thấy rung động.
Từ khi y xuyên việt đến giờ có rất nhiều câu đố, rất nhiều bí ẩn, có lẽ hôm nay mọi thứ sẽ được phá giải. Với tu vi tâm cảnh của Sở Hưu cũng không nhịn được cơn kích động.
Tần Bách Nguyên dẫn Sở Hưu đi, dọc đường mở vài trận pháp đại môn, mỗi trận pháp đều khiến cảm giác được lực lượng cực mạnh, có thể thấy nơi này thủ hộ nghiêm ngặt nhường nào.
Sau khi cánh cửa cuối cùng mở ra, thứ xuất hiện trước mặt Sở Hưu là một cánh cửa không gian.
Tần Bách Nguyên trầm giọng nói: “Lát nữa ta sẽ mở trận pháp, ngươi trực tiếp đi vào là được, nhưng ngươi chỉ có thể ở trong đó bảy ngày.
Không phải Lăng Tiêu Tông ta hẹp hòi mà là sau khi mở Linh Tiêu Cảnh, nguyên khí được tích lũy sẽ tiêu tán sạch sẽ trong vòng bảy ngày.
Nếu trong bảy ngày này còn không đóng cửa vào dẫn tới càng nhiều thiên địa nguyên khí tiêu tán, sẽ gây ảnh hưởng tới bản nguyên của động thiên phúc địa.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y tới đây không phải để tu luyện mà là tìm kiếm đáp án, thời gian bảy ngày cũng đủ.
Lúc này sắc mặt Tần Bách Nguyên đột nhiên nghiêm nghị: “Còn một chuyện ngươi phải nhớ kỹ, Linh Tiêu Cảnh không chỉ là động thiên phúc địa có thiên địa nguyên khí dồi dào nhất của Lăng Tiêu Tông ta, bên trong còn phong ấn một tồn tại cực kỳ khủng khiếp.
Tuy bây giờ hắn vẫn đang bị phong ấn, nhưng không ai biết đến gần hắn sẽ có hậu quả gì.
Cho nên ngươi có thể vào trong tu luyện, nhưng chỉ có thể ở khu vực trăm trượng bên ngoài, đừng có đi sâu vào trong.
Bằng không, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, chết trong đó, cho dù vị sư phụ Cổ Tôn của ngươi hay Hoàng Thiên Các tới tìm ta đòi người cũng vô dụng.”
Sở Hưu hiểu rõ gật nhẹ đầu, lúc này Tần Bách Nguyên mới mở trận pháp. Sở Hưu không nói hai lời, lập tức tiến vào.
Ngay khoảnh khắc đi vào Linh Tiêu Cảnh, Sở Hưu bị một làn sương dày bao phủ.
Nói chính xác hơn đây không phải sương mù mà là thiên địa nguyên khí dồi dào tới mức hình thành làn sương mù thể lỏng!
Tu luyện trong thiên địa nguyên khí dồi dào như vậy, mỗi lần hít thở đều như nuốt một viên đan dược thất phẩm lục phẩm.
Nếu đổi lại là lúc trước, chắc chắn Sở Hưu không lãng phí chút thời gian nào, lập tức tiến hành tu luyện. Nhưng lúc này Sở Hưu lại không có ý định như vậy, trong lòng y đã bắt đầu rung động kịch liệt.
Y có một loại cảm giác, thứ mình muốn tìm đang ở phía trước, ở ngay đó!
Loại cảm giác này hướng dẫn bước chân của y đi về phía trước. Tuy Tần Bách Nguyên đã căn dặn Sở Hưu không nên đi sâu vào trong, nhưng câu nói này đã bị Sở Hưu vứt đi đâu không biết.
Lúc này tuy Sở Hưu đi theo cảm giác của mình nhưng tinh thần lực của y cũng chẳng thẳng tới cực hạn, không dám buông lỏng chút nào.
Càng đi về phía trước, sương mù càng đậm đặc, xung quanh yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng bước chân của một mình Sở Hưu, như đang đi trong hư không vô biên vô tận.
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai y.
“Rốt cuộc ngươi đã đến, nhanh hơn một chút so với tưởng tượng của ta.”
Sở Hưu lập tức sợ hãi cả kinh, y bước tới phía trước vài bước, làn sương trước mắt đã càng ngày càng mỏng manh. Thứ xuất hiện trước mặt Sở Hưu là một đại trận, một đại trận lấp lóe ánh sáng chói mắt.
Chính giữa đại trận kia là tám cột đồng khổng lồ tạo thành một vòng tròn vững chắc, mỗi cột đồng xanh khắc họa trận văn phức tạp, chia ra một sợi xích kéo tới chính giữa trận pháp.
Chính giữa trận pháp kia cũng là một cây cột đồng xanh, điểm khác biệt là trên đó có một bóng người mặc áo đen bị xích sắt trói chặt trên cây cột đồng xanh.
Vô số cương khí lôi đình, thậm chí đủ loại lực lượng địa phong thủy hỏa đánh lên người hắn. Còn hắn như người đã chết, không nhúc nhích, mà lực lượng kia cũng không thật sự đánh tan hắn.
Có lẽ cảm nhận được Sở Hưu đến, hắn ngẩng đầu lên, để lộ một gương mặt như đao tước rìu đục, không phải trẻ tuổi nhưng cũng không già nua, đôi mắt là một màu đen kịt, ma khí mãnh liệt.
Gương mặt này giống hệt Độc Cô Duy Ngã mà Sở Hưu từng thấy trong ảo cảnh!
Nơi này đúng là vị trí giam cầm Độc Cô Duy Ngã!
Thấy Sở Hưu đến, gương mặt Độc Cô Duy Ngã lộ ra ý cười, một nụ cười đơn thuần tới cực điểm, khiến người ta không nhìn ra bất cứ tình cảm gì.
Nhìn tồn tại trước mắt, Sở Hưu bụng đầy nghi vấn nhưng cuối cùng chỉ biến thành một câu: “Ngươi là Độc Cô Duy Ngã? Vậy ta là ai?”
Gương mặt Độc Cô Duy Ngã vẫn mỉm cười lắc đầu nói: ”Ta không phải Độc Cô Duy Ngã, ngươi cũng không phải Độc Cô Duy Ngã.
Ngươi là ngươi, ta là ta.
Ngươi ta, còn cả hắn, chúng ta gộp chung vào mới là Độc Cô Duy Ngã!”