Côn Luân Ma Chủ

Chương 1619. Phạm Giáo phiền toái




Ngọn lửa vừa rồi cực kỳ tà tính, nhìn như có người điều khiển nhưng thực tế chắc là ngọn lửa của thiên địa, cường đại đó thậm chí ngay cả hắn cũng không thể chống cự.

Thương Ngô Quận chỉ là một quận của Hoàng Thiên Các mà thôi, hơn nữa còn gần khu vực biên giới, không được coi trọng mấy, vì sao bên trong lại có nhiều cường giả như vậy? Ngoại trừ không có Võ Tiên ra, e rằng có thể so sánh với tổng bộ Hoàng Thiên Các hiện giờ.

Cũng như cảm nhận của Sở Hưu, bây giờ Tân Già La cũng thấy khó giải quyết.

Đúng như Sở Hưu đã nói, Phạm Giáo có nhiều chuyện cần lo lắng, không thể đi qua một vực, dẫn đông đảo cường giả tới vây công Thương Ngô Quận.

Huống chi cho dù có thể, hắn cũng không thể mở miệng.

Hắn sắp tiếp nhận chức vị điện chủ, nhiệm vụ lần này tuy không đáng chú ý nhưng lại liên quan tới thanh danh của hắn.

Nếu hắn không thể làm được chút chuyện nhỏ này mà phải về cầu viện tông môn, vậy cho dù cuối cùng mọi chuyện xong xuôi thì công lao là của tông môn hay là của ngươi, còn cần ngươi làm gì?

Cho nên trở về tông môn cầu viện chỉ là kế sách tệ nhất.

Huống chi hắn còn chưa có chứng cứ chính xác chứng minh Sở Hưu có liên quan tới Ma Lợi Kha. Dù sao hắn chưa thật sự lĩnh giáo ảo thuật, không biết có thật là ảo thuật của Ma Lợi Kha không.

Nhưng trước mắt, hắn muốn cưỡng ép bắt lấy Sở Hưu, có thể nói là không thể.

Nhìn thoáng qua rừng rậm Nam Man, Tân Già La lẩm bẩm: “Nam Man? Có lẽ có thể mượn lực lượng của bọn chúng.”

Dứt lời, Tân Già La trực tiếp vượt qua rừng rậm Nam Man, đi thẳng về phía Nam Vực.

Tuy không thể mượn lực lượng của Phạm Giáo nhưng có thể mượn lực lượng của người khác.

Ví dụ như Nam Vực và Nam Man rất gần nhau, hai bên chỉ cách nhau một khu rừng mà thôi.

So với khí hậu địa hình ở Đông Vực, Nam Vực ẩm ướt nhiều mưa, núi rừng trải rộng, có rất ít bình nguyên, cho nên một số châu phủ được xây dựng trên vách núi, còn một số tông môn ẩn nấp trong rừng núi.

Trong rừng rậm ẩm ướt nóng bức, Tân Già La đi thẳng tới, cương khí nóng rực quấn quanh người khiến những nơi hắn đi qua đều để lại một mảng hơi nước.

Nhưng càng đi về phía trước, những thứ mà hắn thấy lại càng quỷ dị.

Có gốc cây lớn đỏ như máu, bên trên treo đầy đầu lâu, có cái còn chưa kịp khô, có cái đang mục rữa.

Còn có một cây cầu gãy, bên dưới là dòng suối đỏ tươi, thậm chí từ phía rìa cây cầu có thể thấy đây vốn không phải cầu mà là xương sườn của một sinh vật khổng lồ.

Dọc đường còn có rất nhiều pho tượng hình thù kỳ quái, cực kỳ quỷ dị, chuyện này khiến Tân Già La nhíu mày, rốt cuộc đám Cực Lạc Ma Cung này có gu thẩm mỹ như thế nào vậy?

Đi về phía trước thêm vài dặm, xuất hiện trước mặt Tân Già La là một dãy cung điện bình thường.

Toàn thân đen kịt, tỏa ra ma uy nồng đậm, khí tức đó xộc thẳng tận trời. Trong phạm vi cung điện này không có bóng dáng chim muông, hoàn toàn yên tĩnh.

Nơi này chính là Cực Lạc Ma Cung, nói chính xác hơn là một phân điện của Cực Lạc Ma Cung trấn thủ ở biên giới Nam Man, cũng là phân điện mạnh mẽ nhất, chuyên phụ trách đi vào khu vực rừng rậm Nam Man bắt một số hung thú, thậm chí là man tộc, cung cấp cho Cực Lạc Ma Cung nghiên cứu.

“Phạm Giáo Tân Già La cầu kiến!”

Một lát sau, Tân Già La được khách khí đón vào trong Cực Lạc Ma Cung. Một người trung niên mặc chiến giáp màu đen, tướng mạo âm độc đi tới cười lớn nói: “Nghe nói Tân huynh trở thành điện chủ Vishnu Điện, thật đáng mừng.”

Tân Già La lắc đầu nói: “Ta không họ Tân, ngoài ra hiện tại ta chưa phải điện chủ đâu. Chỉ có Võ Tiên mới được đảm nhiệm chức vụ điện chủ Vishnu Điện.”

Người trước mắt là điện chủ phân điện Cực Lạc Ma Cung này, Cửu U Quỷ Ma - Minh Huyền Vũ.

Tuy Minh Huyền Vũ không phải cảnh giới Võ Tiên, nhưng không chênh lệch mấy với Tân Già La, là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, đều là người có hy vọng bước vào cảnh giới Võ Tiên.

“Cũng gần rồi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

Nói đoạn, Minh Huyền Vũ cho người bưng một ấm thủy tinh lên, trong đó là một loại chất lỏng đặc dính, như máu tươi.

“Tân huynh nếm thử, đây là đồ tốt ta mới nghiên cứu ra gần đây, hội tụ tâm huyết của nhiều loại hung thú, còn đánh chết một tộc trưởng man tộc khí huyết cường thịnh, pha thêm tâm đầu huyết của hắn mới chế thành. Uống một ngụm là khí huyết sôi trào, cô đọng cơ thể thêm.’

Tân Già La khẽ cau mày: “Thôi, ta kiêng thức ăn mặn.”

Cực Lạc Ma Cung luôn thích nghiên cứu những thứ kỳ quái này, vốn đã khiến không ít người trong giang hồ lên án.

Minh Huyền Vũ uống một ngụm rồi kinh ngạc nói: “Đây chẳng phải thói quen của Thiên La Bảo Tự à, Phạm Giáo các ngươi dính thói xấu này từ lúc nào?”

Tân Già La ho khan một tiếng nói: “Thói quen cá nhân ta mà thôi. Đúng rồi, ta tới tìm Minh huynh là muốn nói với ngươi một việc.”

“Ồ, chuyện gì?”

Tân Già La trầm giọng nói: ”Ta muốn mượn Cực Lạc Ma Cung vài người, hủy diệt Thương Ngô Quận ở Đông Vực, đưa quận trưởng Thương Ngô Quận đó tới Phạm Giáo.

Trên người kẻ này có một số bí ẩn liên quan tới người của Phạm Giáo ta. Ta nhất định phải bắt được hắn!”

Minh Huyền Vũ nghe vậy không khỏi nhíu mày.

Hắn và Tân Già La có quen biết, hai bên cũng có chút giao tình.

Nhưng nói thật, giao tình đó chỉ đủ cho bọn họ làm bằng hữu khi không có xung đột về lợi ích.

Nhưng nếu có xung đột lợi ích, chút giao tình đó có thể khiến bọn họ lập tức trở mặt thành không quen biết.

Minh Huyền Vũ trầm ngâm một lát rồi nói: “Cái này hơi khó rồi.

Cực Lạc Ma Cung ta ở Nam Vực, đối phương lại ở Đông Vực, chuyện vượt giới như vậy là tối kỵ. Cái này ngươi cũng biết mà.

Ngoài ra, dù sao đối phương cũng là người của Hoàng Thiên Các, ta mà động vào hắn thì không tiện báo cáo.”

Tân Già La thản nhiên nói: “Yên tâm đi, ta không nói ngươi vượt giới, không phải động thủ trong Thương Ngô Quận mà là động thủ trong khu vực Nam Man. Nơi đó không coi là địa bàn của Thương Ngô Quận.

Hơn nữa ngươi cũng không cần lo về Hoàng Thiên Các, ta vừa từ Đông Vực trở về, chắc ngươi cũng nghe về tình hình Hoàng Thiên Các rồi đấy.

Trước mắt Hoàng Thiên Các chỉ còn một Võ Tiên, bị thù trong giặc ngoài vây khốn, cho dù động thủ với một quận trưởng của bọn chúng thì có làm sao?”

Minh Huyền Vũ vẫn không nói chuyện.

Không sai, đúng là không làm sao, Cực Lạc Ma Cung bọn họ cũng không e ngại Hoàng Thiên Các.

Nhưng vấn đề là không e ngại thì không e ngại. Với giao tình giữa bọn họ, cùng lắm là sau khi Tân Già La tới nơi, hắn khách khí chiêu đãi một phen, muốn hắn đưa thêm lòng thành thì còn thiếu nhiều.

Thấy bộ dạng này của Minh Huyền Vũ, Tân Già La không khỏi cười lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên nói: “Minh huynh, trong chuyện này cũng có chỗ tốt, ta đâu bảo ngươi ra tay xuông.

Không biết tên Sở Hưu kia dùng thủ đoạn gì mà có thể khống chế một bộ lạc dị tộc Nam Man, khiến bộ lạc dị tộc Nam Man đó chinh chiến cho hắn.

Ta nghĩ chắc Cực Lạc Ma Cung các ngươi cũng rất cần thủ đoạn này hay bộ lạc này chứ?”

Tân Già La vừa nói xong câu này, Minh Huyền Vũ lập tức lộ vẻ rung động.

Thật ra quan hệ giữa Sở Hưu và bộ lạc Hắc La không thể lừa được mọi người. Tân Già La đã nhận được không ít tư liệu về Sở Hưu ở chỗ Lệnh Hồ Tiên Sơn.

Bộ lạc Hắc La ra tay nhiều lần như vậy, còn có binh khí trong tay bọn họ và đủ loại quan hệ với Thương Ngô Quận, chuyện này đã có người phát hiện ra dấu vết từ lâu, nhưng không ai để ý tới.

Đối với Hoàng Thiên Các, Sở Hưu là người một nhà, chỉ cần y cam đoan Nam Man sẽ bình an là được.

Còn đối với Lăng Tiêu Tông, dù sao bọn họ cũng ở sâu trong Đông Vực, không tiếp giáp với khu vực Nam Man, cho nên không quan tâm.

Nhưng Cực Lạc Ma Cung lại cực kỳ để ý tới tin tức này, vì bọn họ rất cần đám man tộc này.

Cực Lạc Ma Cung luôn thích nghiên cứu những thứ quỷ dị, thậm chí cần dùng mạng người hay máu thịt cường giả để thí nghiệm.

Ra tay với các võ giả thì mất đi tiếng tăm, lại dễ trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Cho nên bọn họ nhắm vào đám man tộc này.

Có thể khống chế một bộ lạc man tộc, đối với Cực Lạc Ma Cung chuyện này cực kỳ hữu dụng.