Thân đao đen như mực, chỉ có lưỡi đao mang chút màu đỏ tươi.
Một đao chém xuống, không ngờ thanh đao đó bắt đầu thôn tính bất cứ lực lượng nào trong thiên địa, thậm chí hấp thu cả ánh sáng!
Những nơi đao đó chém qua, như màn đêm đen vô tận, cực kỳ quỷ dị.
Nhưng một khắc sau, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu đã rời vỏ, toàn bộ sắc trời đột ngột sáng lên, bị đao mang từ đao của Sở Hưu chiếu sáng.
Nơi lưỡi đao đi qua, đang mang sắc bén vô tận phủ xuống, lực lượng cường đại trực tiếp đánh bay Minh Huyền Vũ, ngay cả thanh trường đao quỷ dị cũng phát ra tiếng rên rỉ.
Đúng là thanh đao đó có thể hấp thu bất cứ chân khí nào, nhưng Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và đao ý Phá Tự Quyết của Sở Hưu chém ra lại phát huy sự sắc bén tới cực hạn, bản thân năng lực này không mang bất cứ lực lượng dị chủng nào, làm sao mà hấp thu được?
Một khắc sau, trường đao trong tay Sở Hưu trực tiếp chém xuống đất, Diệt Địa trong Thất Đại Hạn được thi triển. Chớp mắt sau mặt đất rung chuyển như có động đất.
Minh Huyền Vũ cảm thấy không đúng, định bay lên không nhưng đã muộn.
Mặt đất vỡ vụn, vô số đao cương bao bọc lấy hắn, khiến hắn chật vật không tả nổi.
Đợi tới khi hắn vất vả né tránh được đao cương quấy nhiễu, một tiếng quỷ thần thầm thì lại vang lên quanh người Minh Huyền Vũ.
Trời khóc đổ mưa máu hàng lâm, trên đỉnh đầu hắn, không gian bị xé rách, một hư ảnh ma thần thò nửa người ra, trực tiếp chộp về phía hắn!
Rốt cuộc Minh Huyền Vũ cũng biến sắc, tay hắn niết ấn quyết, làn sương đen bốc lên quanh người tạo thành một cơn bão ma khí khổng lồ quét ngang ra, thậm chí trong đó còn có vô số tiếng kêu rên của ác quỷ, chống lại Đại Bi Chú của Sở Hưu.
Minh Huyền Vũ nhìn sang phải Sở Hưu, ánh mắt lóe lên vẻ kiêng dè, trong lòng cũng nảy sinh ý thối lui.
Tư liệu mà Tân Già La cho hắn đã từ bao giờ rồi không biết, dù sao cũng là đánh giá quá thấp Sở Hưu.
Tuy hiện tại hắn không bị thương cũng không sử dụng lá bài tẩy gì, nhưng hắn không muốn đánh tiếp.
Thế công liên miên của Sở Hưu vượt ngoài dự liệu của hắn, nếu thật sự liều mạng, cho dù hắn là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong nhưng cũng không nắm chắc.
Đợi tới khi nhìn sang phía Tân Già La, hắn lại càng giật mình.
Gã cao to bên phe Sở Hưu có thực lực quá khủng khiếp.
Tân Già La ném đủ loại bí pháp sang nhưng đều bị gã cao to kia dùng một quyền đánh nổ.
Bất luận công pháp bí thuật gì đều không đỡ nổi một quyền của đối phương, bị đối phương đánh ngã xuống đất, thê thảm tới cực điểm.
Tân Già La đã đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Tiên, mạnh hơn hắn một chút, vạn nhất Tân Già La bại, hắn còn đánh thế nào được?
Đúng lúc này một loạt tiếng la hét bô lô ba la vang lên, đại lượng man tộc xông vào trận thế của Cực Lạc Ma Cung bắt đầu chém giết.
Lục Phi phái người tới các bộ lạc man tộc liên thủ, cuối cùng người của các bộ lạc man tộc cũng đến, tuy muộn một chút nhưng không coi là quá trễ.
Thấy cảnh này, Minh Huyền Vũ biến sắc, hắn trực tiếp hét lớn: “Lui lại! Tất cả rút lui!”
Tình hình như thế hắn đã không thể gánh vác được, còn đánh nữa thì người dưới trướng hắn sẽ tổn thất nặng nề.
Sau khi người của Cực Lạc Ma Cung rút lui, Tân Già La vẫn luôn bị Trần Thanh Đế áp đảo, thậm chí đã bị đánh hộc máu, lúc này cũng không chần chừ nữa mà thân hình hơi động, quang thân thể bộc phát đại lượng Thái Dương Chân Hỏa, như vầng mặt trời lên ở phía đông, nhanh chóng bay lên không trung, chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Trần Thanh Đế đuổi theo hai bước nhưng tốc độ không phải sở trường của hắn, đành buồn bực lầm bầm: “Đang đánh sướng tay, chạy cái gì?”
Khi Tân Già La và Minh Huyền Vũ chạy tới chỗ an toàn, Tân Già La căm tức nhìn Minh Huyền Vũ quát lớn: “Minh Huyền Vũ! Ngươi làm vậy là sao? Hai lần rồi, lần nào cũng là ngươi đào tẩu trước, nhận đồ của ta lại không chịu làm việc cho ta à?”
Minh Huyền Vũ lạnh nhạt nói: “Tân huynh, ngươi đánh thua thì đừng trút giận lên ta, ta có chạy hay không có quan trọng không?
Gã bên tên Sở Hưu kia có lực lượng cơ thể cường hãn vô song, thậm chí ngươi còn không phản kích được. Ngươi đã thua rồi, ta còn cố cũng chỉ tổn thất người dưới trướng chứ có ích lợi gì?
Nói một câu không dễ nghe, thì cái thứ mà ngươi đưa ra không đủ đền bù tổn thất của ta.”
Minh Huyền Vũ nói vậy thật ra là có ý, hắn đã thua, có đánh tiếp cũng chẳng nghĩa lý gì.
Chẳng qua Tân Già La không nuốt được cơn tức này!
Tính kế bao lâu như vậy, còn trả giá lớn nhờ Minh Huyền Vũ xuất thủ, kết quả cuối cùng lại rút lui vô ích, hỏi làm sao hắn chịu được?
Minh Huyền Vũ khuyên nhủ: “Tân huynh, không phải ta nói ngươi nhưng thực lực Phạm Giáo cường đại như vậy, ngươi trở về mời một vị điện chủ cảnh giới Võ Tiên tới, trực tiếp cưỡng ép dẫn tên Sở Hưu kia đi là xong, sao phải bày mưu tính kế làm gì?”
Tân Già La bình tĩnh trở lại, thở dài một tiếng nói: “Ngươi nói thì đơn giản, nhưng ngươi có biết nội bộ Phạm Giáo tranh đấu nghiêm trọng thế nào không?
Nói ra cũng không sợ ngươi chê cười, ba điện Brahma, Shiva, Vishnu đã đấu đá mấy ngàn năm, nếu không phải còn có áp lực từ Thiên La Bảo Tự bên ngoài, không khéo chúng ta đã tự đánh nhau trước.
Ta chuẩn bị tiếp nhận chức vị điện chủ, gặp chuyện này không tự giải quyết được còn phải về mời người giải quyết, vậy mời ai đây?
Lão điện chủ tuổi tác đã cao, đường xá lại xa xôi, nếu có Võ Tiên khác xuất thủ, e là sẽ xảy ra chuyện.
Shiva Điện và Brahma Điện có thể ra tay, nhưng cuối cùng ai là người mất mặt? Lại chính là Vishnu Điện ta!”
Nghe Tân Già La nói xong Minh Huyền Vũ cũng thấy kinh ngạc, hắn không ngờ nội bộ Phạm Giáo lại đấu đá dữ dội như vậy.
Tuy Cực Lạc Ma Cung cũng có tranh đấu nội bộ, xâu xé quyền lực, nhưng luôn giữ ở mức chấp nhận được, nếu huyên náo quá lớn, cung chủ sẽ ra tay ngăn cản.
Còn bên Phạm Giáo tranh đấu nội bộ như vậy rõ ràng là ảnh hưởng tới lợi ích bản thân Phạm Giáo. Kết quả vị giáo chủ Võ Tiên cửu trọng thiên của Phạm Giáo vẫn mặc kệ, không biết hắn nghĩ như thế nào.
“Tân huynh, ngươi không định trở lại Phạm Giáo cầu viện, vậy ngươi định làm gì? Không phải ta không nói đạo nghĩa mà là dựa vào chúng ta tuyệt đối không thể đánh nổi bên phía tên Sở Hưu kia. Còn gã cao to với cơ thể cường hãn đó rốt cuộc có lai lịch ra sao? Loại người như vậy không thể nào vô danh được.”
Tân Già La hừ lạnh nói: “Tại Đông Vực tên Sở Hưu kia cũng đắc tội với không ít người, đệ tử Huyết Hà lão tổ của Huyết Hà Giáo cũng bị phế dưới tay bọn chúng, còn có Hàn Giang Thành nữa, thù hận giữa bọn họ cũng không nhỏ.
Để ta nghĩ cách xem có thể kích động...”
Tân Già La còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên biến sắc, lấy từ trong lòng ra một trận bàn lớn cỡ bàn tay.
Bên trên lấp lóe Phạn văn, sau khi xem xong Phạn văn sắc mặt Tân Già La trở nên cực kỳ khó coi.
Minh Huyền Vũ không hiểu Phạn văn, hắn kinh ngạc nói: “Sao vậy?”
Tân Già La nắm lấy trận bàn, thở dài một tiếng nói: “Tạm thời không cần để ý tới tên Sở Hưu kia, điện chủ đời trước của Vishnu Điện ta đã viên tịch!”
Sau khi nói xong, thân hình Tân Già La hơi động, trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía tây.