Côn Luân Ma Chủ

Chương 1642. Đại chiến bắt đầu 2




Khi người của Hàn Giang Thành đánh tới chân Thương Nam Phủ, lúc này Sở Hưu đứng trên tường thành, lộ diện hiện thân, nhìn xuống những võ giả Hàn Giang Thành ở bên dưới, tặc lưỡi cảm thán.

Hàn Giang Thành quật khởi không phải không có nguyên nhân, chỉ riêng những võ giả Hàn Giang Thành ở bên dưới đã đủ hiểu. Ai nấy cực kỳ sắc bén, ánh mắt lấp lóe chiến ý.

Sở Hưu từng tới Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông. Đa số võ giả Lăng Tiêu Tông đều ngạo nghễ tự phụ, nhìn ai cũng như nhìn kẻ nhà quê. Cứ như trong mắt bọn họ, toàn bộ Đông Vực chỉ có hai tông môn, một là Lăng Tiêu Tông, hai là các tông môn còn lại.

Còn Hoàng Thiên Các, thật ra đa số võ giả Hoàng Thiên Các có vẻ chỉ muốn ăn không ngồi rồi chờ chết, không quan tâm tới điều gì, được chăng hay chớ, có vẻ tâm trạng nặng nề.

Diệp Duy Không ngẩng đầu lên nhìn Sở Hưu, lạnh nhạt nói: “Ngươi đoán được ta sẽ tới?”

Sở Hưu nói: “Đương nhiên là đoán được. Ta giết nhiều người của Hàn Giang Thành như vậy, nếu Diệp thành chủ còn có thể bỏ qua cho ta dễ dàng như vậy, ngươi đã chẳng phải Diệp Duy Không. Đám hòa thượng của Thiên La Bảo Tự còn không từ bi đến vậy.’

Diệp Duy Không cười lớn một tiếng nói: “Sở Hưu, nói thật nhé, thật ra ta rất tán thưởng ngươi, không phải khách khí, đây là lời nói thật.

Hành động quả quyết, không dây dưa dài dòng, phải giết thì giết, cần đánh thì đánh. Rất giống ta khi còn trẻ.

Nhưng rất đáng tiếc, ngươi lại lựa chọn sai lầm.

Trước đây Tiểu Mạnh và ta có thể gây dựng Hàn Giang Thành sánh vai với đại tông môn vạn năm, còn ngươi và Hoàng Thiên Các chỉ có thể cùng sa sút!

Đừng nấp nữa, gọi toàn bộ đám người của Hoàng Thiên Các ra đi.”

Sở Hưu có thể đoán được Diệp Duy Không sẽ tới gây chuyện với y. Đương nhiên Diệp Duy Không cũng đoán được nếu Sở Hưu chưa đi, vậy chắc chắn trong Thương Ngô Quận có mai phục.

Cho nên Sở Hưu không bảo đám người Xung Thu Thủy bố trí cạm bẫy gì.

Trận pháp được bố trí vội vàng sẽ  chẳng có tác dụng gì.

Xung Thu Thủy và một loạt võ giả Hoàng Thiên Các khác xuất hiện trên tường thành. Hắn lạnh lùng nói: “Diệp Duy Không, lão già mà không chịu chết nhà ngươi tự tin quá nhỉ? Ngươi tưởng truyền thừa và nội tình vạn năm của Hoàng Thiên Các ta là bùn đất chắc?

Diệp Duy Không không hề tức giận, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Xung Thu Thủy, thật ra ta cũng rất tán thưởng ngươi. Nêu suy nghĩ ở Hàn Giang Thành của ta, chắc đã là chiến tướng đứng đầu!

Nhưng đáng tiếc, các chủ thế hệ trước không trọng dụng ngươi, các chủ thế hệ này lại chèn ép ngươi, thực lực với năng lực của ngươi phát huy được bao nhiêu?

Cho dù bây giờ ngươi trở thành các chủ cũng vô dụng, một mình ngươi không ngăn nổi cơn sóng dữ này.

Truyền thừa nội tình vạn năm thì đã sao? Thế gian này không có thứ gì là vĩnh hằng bất diệt, thế giới này còn bị hủy diệt, huống chi một tông môn nho nhỏ như các ngươi.”

Có âm mưu thì đã sao, mai phục thì thế nào? Thật ra tất cả đều trong khống chế của Diệp Duy Không.

Hắn đã tính sẵn, đây cũng là lần cuối cùng hắn dốc toàn lực xuất thủ, giải quyết ân oán, hủy diệt hoàn toàn Hoàng Thiên Các, sau đó mọi chuyện sẽ giao cho thế hệ tiếp theo như Kỳ Vô Hận.

Nhưng ngay lúc này gương mặt Sở Hưu lại nở nụ cười quỷ quyệt: “Diệp thành chủ tự tin quá nhỉ? Nhưng trong một số thời điểm không nên nói năng ngông cuồng như vậy.

Phương tông chủ, đền lượt các ngươi ra sân, Lăng Tiêu Tông các ngươi không đến mức không giữ chữ tín chứ?”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, Phương Ứng Long đạp lên không trung xuất hiện, bộ cửu long bào đón gió lay động, khí thế ngập trời.

“Yên tâm, lời hứa của Lăng Tiêu Tông ta còn vững chắc hơn thần khí!”

Ngay khi thấy Phương Ứng Long, sắc mặt Diệp Duy Không rốt cuộc cũng thay đổi, có vẻ như mọi chuyện đã vượt ngoài khống chế của hắn.

Phương Ứng Long xuất hiện lập tức khiến Diệp Duy Không cảm thấy thật ra mọi chuyện đã thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.

Hắn cũng biết ân oán giữa Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các, nhưng chính vì vậy, Lăng Tiêu Tông càng không nên xuất hiện tại đây, bọn họ nên tọa sơn quan hổ đấu mới đúng.

Diệp Duy Không chăm chú quan sát Phương Ứng Long, trầm giọng nói: “Ta thật không ngờ lần này Lăng Tiêu Tông lại xuất thủ, chẳng lẽ theo ý các ngươi, Hàn Giang Thành ta còn uy hiếp lớn hơn kẻ địch của các ngươi là Hoàng Thiên Các?”

Phương Ứng Long gật đầu đáp: “Nói vậy không sai, đúng là uy hiếp của các ngươi lớn hơn Hoàng Thiên Các.

Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các tranh đấu đã hơn vạn năm, cho nên chúng ta hiểu rất rõ Hoàng Thiên Các, biết rốt cuộc giới hạn trên và dưới của bọn họ ở đâu.

Nhưng chúng ta lại không hiểu về Hàn Giang Thành của ngươi, thứ gì không biết mới là đáng cảnh giác nhất.”

Nghe hai người Diệp Duy Không và Phương Ứng Long đối đáp, Sở Hưu đột nhiên cảm thấy đám người Đại La Thiên này vẫn có ưu điểm rất lớn.  Ví dụ như cách hành xử và nói năng của bọn họ đều rất trực tiếp, rất ít khi chơi hư chiêu.

Võ đạo như lúc này, nếu Phương Ứng Long là đám tông môn Chính đạo ở hạ giới, chắc chắn bọn họ sẽ lải nhải một đống đạo lý, nói giữ gìn sự ổn định cho Đông Vực, không thể để ngươi diệt Hoàng Thiên Các vân vân.

Còn Phương Ứng Long lại cực kỳ trực tiếp, ta cảm thấy uy hiếp của ngươi lớn hơn Hoàng Thiên Các nên ta sẽ ngăn cản ngươi, không cho ngươi thành công.

Không có nhiều đạo lý rối rắm, chỉ liên quan tới lợi ích của tông môn, không thể không làm.

Nhưng tiếp đó Phương Ứng Long lại ngừng nói, nhìn Sở Hưu một cái nói: “Đương nhiên đây chỉ là một trong số những nguyên nhân, một nguyên nhân khác là vị Sở tiểu hữu này nhanh mồm nhanh miệng, tinh thâm thuật hợp tung liên hoành. Hắn đưa ra điều kiện khiến cho Lăng Tiêu Tông ta không cách nào cự tuyệt.”

Vừa nói xong câu này, Sở Hưu lập tức cảm thấy ánh mắt Diệp Duy Không nhìn về phía mình đã ẩn chứa sát khí.

Sở Hưu: ". . ."

Lúc này y đã không cảm thấy Phương Ứng Long thẳng thắn, tuy kẻ này là cường giả Võ Tiên nhưng tâm tư lại cực kỳ bẩn thỉu, trong thời điểm như vậy vẫn không quên kéo thù hận cho võ giả tiểu bối như y.

Nhìn Phương Ứng Long trước mắt, Diệp Duy Không đột nhiên mỉm cười nói: “Phương Ứng Long, lần trước chúng ta giao thủ là lúc nào nhỉ? Vài chục năm trước hay một trăm năm trước? Khi đó ngươi thậm chí còn không phải Võ Tiên.

Đông Vực đệ nhất cao thủ, xưa nay ta chưa từng tranh giành vị trí này với ngươi, từ đầu đã là của ngươi.

Lần này ta muốn lãnh giáo thử, rốt cuộc vị Đông Vực đệ nhất cao thủ nhà ngươi mạnh tới mức nào?”

Cường giả cảnh giới Võ Tiên sẽ không dễ dàng thối lui.

Lần trước Diệp Duy Không chỉ định giáo huấn Sở Hưu một chút, kết quả gặp một vị ‘Cổ Tôn’, lần đó không quan trọng cho nên hắn rút lui.

Còn lần này hắn tập hợp toàn bộ lực lượng tinh nhuệ của Hàn Giang Thành, thừa thế xông lên định tiêu diệt Hoàng Thiên Các, làm sao lại rút lui cho được?

Thành chủ Hàn Giang Thành luôn bá đạo, sẽ không rút lui hai lần tại cùng một địa điểm!

Sau khi Diệp Duy Không dứt lời, hắn bước lên  bước, khí thế như gió bão quét qua, tạo thành một cơn bão tuyết.

Gió rét thê lương xen lẫn bông tuyết phú xuống, khí thế của Diệp Duy Không tăng vọt lên tới đỉnh phong. Chỉ trong chớp mắt, phương viên vài trăm trượng xung quanh hắn đã bị băng tuyết bao phủ, Sở Hưu còn tưởng mình tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ở hạ giới.

Sở Hưu không hiểu về khí thế của Võ Tiên, chỉ biết đối phương rất mạnh, nhưng sắc mặt Phương Ứng Long lại thay đổi.

“Võ Tiên thất trọng thiên! Không ngờ ngươi lại bước vào thất trọng thiên!”

Trước đó võ lâm Đông Vực luôn có tin đồn nói Diệp Duy Không có thực lực lục trọng thiên, bộc phát toàn lực có thể đạt tới thất trọng thiên.