Mà thực tế cũng đúng là như vậy, Tân Già La mới bước vào cảnh giới Võ Tiên, cơ bản là chưa từng động thủ với ai, có lẽ đây là trận chiến đầu tiên của hắn. Kết cục lại là trực tiếp bị Sở Hưu cho hai chiêu giết chết.
Thanh Thiên Chiếu Ảnh chém thân thể, không thể phòng ngự.
Lục Đạo Luân Hồi phá nguyên thần, không thể né tránh.
Sau hai chiêu này, đường đường một Võ Tiên của Phạm Giáo, thậm chí không kịp hoàn thủ, đúng là khiến lòng người lạnh ngắt.
Thậm chí thân là minh hữu, Thiên La Bảo Tự cũng không phản ứng kịp.
Pháp Tịnh thở dài một tiếng, trầm giọng nói với đám người Dịch Quy Tà: “Chư vị, các ngươi còn định đánh nữa ư?
Sở thí chủ đã liên thủ với Thiên La Bảo Tự ta, giờ còn giúp Thiên La Bảo Tự giết chết Tân Già La. Cho dù lúc này hắn tiêu hao quá độ, chúng ta cũng không thể ngồi nhìn các ngươi bỏ đá xuống giếng được.
Chư vị muốn giải quyết ân oán, đợi ra khỏi Trung Châu, Thiên La Bảo Tự ta tuyệt đối không nhúng tay vào.”
Đám người Dịch Quy Tà đưa mắt nhìn nhau, đám người gần như đồng thời lui lại, rời khỏi nơi này.
Thực lực của Sở Hưu vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ, hơn nữa bây giờ Tân Già La đã chết, Thiên La Bảo Tự lại một lòng bảo vệ Sở Hưu, bọn họ có cố nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Đương nhiên chủ yếu là bọn họ bị biểu hiện của Sở Hưu lần này dọa cho phát sợ.
Đối thủ là Võ Tiên đấy! Tiên nhân trong võ đạo, có thể đứng trên đỉnh của Đại La Thiên, nhưng cứ như vậy bị Sở Hưu cho hai chiêu giết chết, hỏi bọn họ làm sao tiếp nhận nổi.
“Pháp Tịnh đại sư, còn lại phải nhờ các ngươi.”
Sở Hưu sắc mặt trắng bệch ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu khôi phục nguyên khí.
Hiện tại lực lượng và nguyên thần của y đều tiêu hao sạch sẽ, thậm chí đám người Lục Giang Hà cũng vậy, đã không còn sức tái chiến.
Đương nhiên hiện tại Thiên La Bảo Tự cũng không cần bọn họ.
Tân Già La đã chết, đám người Phạm Giáo như rắn mất đầu, đã bắt đầu hoảng loạn.
Sau khi đám người Dịch Quy Tà rời khỏi trận chiến, cho vị Võ Tiên Pháp Tịnh có thời gian, Tịnh Liên Phật Quang của hắn khai triển, gần như áp đảo tất cả, không ai địch nổi. Bên phía Phạm Giáo đã hoàn toàn tan tác!
Trận chiến kéo dài nửa ngày mới kết thúc, bên phía Phạm Giáo bị giết chết gần một nửa, còn lại hốt hoảng chạy trốn.
Tuy không thể diệt sạch võ giả Phạm Giáo, nhưng lần này bọn họ giết đã đủ nhiều.
Phạm Giáo vẫn còn nội tình, võ giả tới đây bất luận có phải cung chủ hay không, ai cũng có chút vốn liếng, còn Pháp Tịnh dù sao cũng chỉ có một mình.
Ngoài những người bị Pháp Tịnh để mắt tới là chắc chắn phải chết, những kẻ khác đều thi triển bí pháp thoát thân.
Pháp Tịnh đi tới trước mặt Sở Hưu, lúc này hắn đã nhắm mắt lại, thi lễ với Sở Hưu nói: “Lần này là nhờ liên thủ với Sở thí chủ nên Thiên La Bảo Tự mới có thể đánh trọng thương Phạm Giáo.
Sở thí chủ giết chết Tân Già La, lập được công đầu. Lệnh bài và hồn tinh đoạt được lần này, Thiên La Bảo Tự ta nguyện chia đều với Sở thí chủ, chẳng hay Sở thí chủ có ý kiến gì không?”
Sở Hưu xua tay nói: “Cứ xử lý theo lời Pháp Tịnh đại sư là được. Ta đã nói rồi, những người hợp tác với Sở Hưu ta, không ai thất vọng. Hy vọng tương lai ta và Thiên La Bảo Tự còn cơ hội liên thủ.”
Lần này Sở Hưu giúp Thiên La Bảo Tự giết chết Tân Già La, có thể nói là chuyện mà trăm năm gần đây trong Thiên La Bảo Tự không ai làm được.
Dù sao lúc này Tân Già La đã là điện chủ, nếu đặt ở Tây Vực, khi tới phiên hắn giao chiến sinh tử, có thể nói là Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đã chiến tranh tới đỉnh điểm, phát động toàn bộ Phạm Giáo, vô số cao thủ, muốn giết chết Tân Già La cũng không dễ dàng gì.
Chỉ khi ở Trung Châu này, thực lực mọi người xấp xỉ nhau, lại không có cứu viện bên ngoài mới có thể xử lý Tân Già La.
Cho nên lúc này những võ giả Thiên La Bảo Tự cũng có hảo cảm với Sở Hưu, không còn cảm giác bài xích lúc trước.
Dù sao thực lực mới là phương thức nói chuyện tốt nhất.
Nhưng ánh mắt Pháp Tịnh nhìn về phía Sở Hưu lại mang thâm ý, hắn cười khẽ một tiếng nói: “Nếu có cơ hội thì tốt, chỉ hy vọng lúc đó Sở thí chủ có thể gặp mặt với lòng thành.”
Có lẽ người khác không phát hiện nhưng Pháp Tịnh lại cảm thấy ngay từ đầu Sở Hưu quyết định liên thủ với Thiên La Bảo Tự là có mưu kế khác.
Sau khi đám người Dịch Quy Tà ra tay, biểu hiện của Sở Hưu quá bình tĩnh.
Tuy hai bên chỉ tiếp xúc với nhau vài ngày, nhưng Pháp Tịnh có thể cảm giác được, tâm tư của Sở Hưu tuyệt đối không ít.
Y đắc tội với nhiều thế lực như vậy, chẳng lẽ không tự phát giác?
Cho nên sau khi đám người Dịch Quy Tà xuất hiện, y không hề bối rối, vì tình huống này đã nằm trong dự liệu của y.
Liên thủ với Thiên La Bảo Tự ra tay với Phạm Giáo là một bước, nhưng tiện đó dẫn đám người Dịch Quy Tà ra ngoài, mượn tay Thiên La Bảo Tự xuất thủ, e rằng là một bước khác.
Nhưng những điều này chỉ là suy đoán của Pháp Tịnh, hắn không có chứng cứ. Hơn nữa Sở Hưu còn giết Tân Già La, đương nhiên hắn không thể nói xấu được, nhưng trong lòng hắn đã nâng cao cảnh giác đối với Sở Hưu.
Nhưng Sở Hưu lại không để ý, liên thủ với đám hòa thượng này một lần thôi là đủ, lần sau sẽ ra sao, đây cũng là một ẩn số.
Hồi phục xong thể lực, lấy được lệnh bài và hồn tinh, Sở Hưu chuẩn bị từ biệt đám người Thiên La Bảo Tự.
Mối nguy về Phạm Giáo đã giải trừ, hai bên không cần liên thủ tiếp. Tuy trong hành trình kế tiếp hai phe không phải kẻ địch, nhưng hiện giờ đi cùng nhau vẫn không thích hợp.
Nhưng ngay trước lúc đi khỏi, Pháp Tịnh đột nhiên nói: “Sở thí chủ, cái vòng tay có năng lực lôi kéo nguyên thần của đối phương vào trong của ngươi, sao ta thấy hơi giống vật của Thiên La Bảo Tự ta?”
Sở Hưu mỉm cười nói: “Pháp Tịnh đại sư thật tinh mắt, năm xưa thứ này chính là bí bảo của Thiên La Bảo Tự, là vạn năm trước sư tổ của chi phái ta trao đổi võ đạo với các tiền bối Thiên La Bảo Tự.”
Tuy trong quá khứ vòng tay Lục Đạo Luân Hồi là bảo vật của Thiên La Bảo Tự, nhưng khi đó tác dụng của nó không phải như vậy, sau khi biến thành yêu quỷ mới có đủ loại dị năng, cho nên Sở Hưu cũng không sợ Pháp Tịnh nhận ra.
Nghe Sở Hưu nói vậy, Pháp Tịnh chỉ khẽ gật đầu, không hỏi nhiều.
Tuy Thiên La Bảo Tự có nhiều bí bảo, nhưng mấy trăm năm gần đây không có cái nào thất lạc, cũng không có thứ nào giống vòng tay Lục Đạo Luân Hồi của Sở Hưu.
Nhìn theo bóng lưng đám người Sở Hưu rời khỏi, Pháp Minh không khỏi cảm thán: “Chuyến đi tới Trung Châu lần này may mà chúng ta gặp được Sở thí chủ, nếu không đúng là thảm rồi. Lần này đúng là nhờ vào vận may.”
Gương mặt Pháp Tịnh lại nở nụ cười khó lường: “Vận may? Sư đệ, đừng tin vào vận may, vận may sẽ không tự tìm tới cửa. Sở Hưu kia cũng không phải loại dễ đối phó đâu, ngoài các sư huynh đệ trong Thiên La Bảo Tự ta, sau này khi ra ngoài tốt nhất ngươi nên cảnh giác một chút.”
Pháp Tịnh sờ cái đầu trọc của mình, cảm thấy nghi hoặc.
Sư huynh nói vậy là sao? Rõ ràng lần này bọn họ hợp tác với Sở thí chủ không tệ mà.
Lúc này bên phía Sở Hưu, Thương Thiên Lương quay đầu nhìn lại nói: “Pháp Tịnh hòa thượng có vẻ nghi ngờ ngươi.”
Sở Hưu không để ý đáp: “Vậy thì sao? Chuyện liên thủ không phải ta nói mà là chính bọn họ nói.
Huống chi đã giải quyết xong Phạm Giáo, bọn họ đâu có chịu thiệt? Nếu không có ta, chắc chắn lần này Thiên La Bảo Tự sẽ bị Phạm Giáo đào thải, tuy không tổn thất quá nhiều người nhưng cũng mất tư cách tham gia tranh đoạt Đại La Thần Cung.
Trước mắt chúng ta đã thu thập gần đủ lệnh bài và hồn tinh rồi, trực tiếp đi vào sâu trong Trung Châu, đến chỗ Đại La Thần Cung chờ đợi thôi.”
Sau khi nhận được lệnh bài và hồn tinh của Phạm Giáo, lại thêm chỗ lệnh bài và hồn tinh của đám người Lã Phụng Tiên; trên người Sở Hưu số lệnh bài đã hơn năm trăm, số hồn tinh cũng khoảng bốn trăm cân. Số lượng này đừng nói vào sáu hạng đầu, cho dù xếp hạng ba trở lên cũng ổn.
Cho nên trong giai đoạn tranh đoạt phía trước Đại La Thiên, Sở Hưu hoàn toàn có thể đứng ngoài xem kịch. Đương nhiên, miễn là đừng có ai trêu chọc y.