Côn Luân Ma Chủ

Chương 1739. Uổng Tử Thành




Sở Hưu trầm giọng nói: “Thật ra ta luôn có một nghi vấn đó là rốt cuộc yêu quỷ có thể chết hay không?

Trước đó Xung Thu Thủy từng nói, trong Trung Châu lực lượng quy tắc vặn vẹo cho nên mới hóa thành yêu quỷ, nguyên thần của võ giả vào đây không bị tiêu tán, vậy yêu quỷ thì sao?

Chúng ta giết yêu quỷ, yêu quỷ hóa thành hồn tinh, nhưng bọn chúng có chết thật không? Là nguyên thần tịch diệt hay hồn phi phách tán? Nhưng quy tắc đầu tiên của nơi này là nguyên thần bất diệt, vậy làm sao lại có chuyện hồn phi phách tán?”

Lục Giang Hà đột nhiên nghĩ ra điều gì, chợt run rẩy: “Ý ngươi là trong Trung Châu này, yêu quỷ vốn không chết?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ít nhất theo suy đoán của ta là như vậy, yêu quỷ bất tử bất diệt, e là chúng ta có ‘giết’ chúng nó, chúng vẫn tiếp tục ngưng tụ sức mạnh, sống lại.

Hồn tinh chỉ là căn nguyên lực lượng của chúng, chúng ta cướp vỏ ngoài của chúng nó, có phải chúng còn có thể ngưng tụ lại sức mạnh? Giống như viên hồn tinh trên bàn thờ này?

Lực lượng của tòa Uổng Tử Thành này thậm chí còn cường đại hơn bên trong Trung Châu, nếu chậm rãi truyền vào hồn tinh, không khéo bọn chúng có thể hóa thành yêu quỷ lần nữa.”

Lúc này Lục Giang Hà cũng không nhịn được nói: “Rốt cuộc đám người Đại La Thiên kia đang làm cái quái gì vậy? Đại La Thần Cung tồn tại một vạn năm rồi, ta không tin bọn chúng không biết chuyện này.

Yêu quỷ bất tử bất diệt, giết một đám là lại có đám mới, đến cuối cùng càng ngày càng nhiều. Bọn chúng định đem toàn bộ Đại La Thiên ra nuôi thành quỷ vực à?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Cho dù các cường giả đỉnh phong ở Đại La Thiên không được hòa thuận, nhưng trong chuyện này, chắc bọn họ không làm loạn như vậy, không bỏ mặc Đại La Thiên xảy ra chuyện đâu.

Bọn họ không làm vậy hiển nhiên có lý do của bọn họ. Không phải bọn họ không muốn làm mà không thể làm.”

Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng động quỷ dị bên ngoài lại càng lúc càng lớn.

Trong Uổng Tử Thành che đậy cảm giác, Sở Hưu và Lục Giang Hà chỉ có thể nhìn ra bên ngoài theo khe cửa.

Chỉ thấy trên con phố dài, một đội ngũ đang thong thả đi tới.

Trong đội ngũ đó không có người, chỉ có ‘yêu quỷ’, nhưng hình dạng đám yêu quỷ kia khá kỳ quái, rất giống quỷ tướng mà Sở Hưu từng gặp.

Bọn chúng đều mặc chiến giáp giống nhau, không nhìn thấy thân thể, chỉ thấy được một làn sương đen lượn quanh chiến giáp.

Xung quanh những con yêu quỷ này còn có những con khác cực kỳ quỷ dị.

Bọn chúng có hình người, vóc dáng cao gầy, thậm chí cao tới mức bất thường, lên tới ba trượng, mặc áo tang trên người, đội mũ rộng vành, tay cầm sáo bằng xương thổi điệu từ khúc hết sức kỳ quái kia.

Trong đoàn yêu quỷ này, con yêu quỷ dẫn đầu càng kỳ dị, không ngờ nó lại mặc một bộ giáp vàng, bên trên trạm khắc Phạm văn kỳ dị, còn tỏa ra phật quang mơ hồ.

Chuyện này khiến Sở Hưu nghi ngờ, có phải con yêu quỷ này khi còn sống là người của Thiên La Bảo Tự hay của Phạm Giáo không?

Nhắc tới đám người Phật môn, không biết vì sao nhưng hình như sau khi bọn họ chết hóa thành yêu quỷ, đều có thực lực cực mạnh.

Chẳng lẽ là vì võ giả Phật môn vốn dĩ rèn luyện tâm cảnh rất tốt, cho nên sau khi hóa thành yêu quỷ, lực lượng của bọn họ cũng được tăng cường?

Bên phía Sở Hưu còn đang nghi hoặc, y lại đột nhiên cảm thấy không đúng, chợt quay đầu nhìn lại. Lúc này ánh mắt Lục Giang Hà đã mê mẩn, thân hình không ngừng run rẩy, tựa như đắm chìm vào ảo giác gì đó.

Sở Hưu nhướn mày, vòng tay Lục Đạo Luân Hồi lấp lóe, một luồng sáng kim nguyên thần bắn ra, như tiếng chuông lớn vang lên trong đầu Lục Giang Hà, đánh thức hắn.

Lục Giang Hà đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, lúc này ánh mắt mới thanh tỉnh.

“Có chuyện gì vậy? Ngươi sa vào ảo ảnh của yêu quỷ?”

Ánh mắt Lục Giang Hà vẫn mang vẻ kinh ngạc nói: “Ngươi không cảm giác được à? Âm thanh của cây sáo xương kia trực tiếp đẩy ta vào trí óc đám yêu quỷ này, ngơ ngơ ngác ngác, bị quy tắc vặn vẹo này chuyển hóa thành yêu quỷ.”

Sở Hưu lắc đầu, y thật sự không cảm giác được thứ này. Âm thanh của cây sáo kia tuy quỷ dị, nhưng y cũng chỉ thấy quỷ dị thôi, không ảnh hưởng gì tới Sở Hưu.

Chẳng lẽ là nguyên thần của y mạnh hơn Lục Giang Hà, hay vì trước đây y luyện hóa hồn tinh của yêu quỷ cho nên không bị ảnh hưởng?

Nghĩ tới chuyện mình luyện hóa hồn tinh của yêu quỷ, Sở Hưu bỗng biến sắc.

Có vẻ như luyện hóa hồn tinh của yêu quỷ cấp cao, bản thân cũng sẽ bị yêu quỷ cấp cao để mắt tới.

Y vô thức quay đầu lại nhìn về phía khe hở trên cánh cửa. Đúng lúc này trong khe hở lại có một con mắt màu đỏ tươi, đầy ác ý vặn vẹo.

“Tìm ra các ngươi rồi!”

Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu trực tiếp chém ra, đao mang cường đại lập tức phá tan gian nhà. Y và Lục Giang Hà cũng dùng tốc độ nhanh nhất nhảy ra khỏi phòng.

Nhưng ngay một khắc sau, căn nhà bị y phá tan lại bắt đầu hồi phục một cách kỳ dị, không phải ảo thuật mà như thời gian chảy ngược, trở lại như lúc trước.

Yêu quỷ mặc áo giáp vàng kim của Phật môn kia chỉ vào Sở Hưu, quát khẽ: “Giết đồng bào của ta, xông vào Uổng Tử Thành của ta, tội đáng chém!”

Sau khi dứt lời, yêu quỷ mặc kim giáp cầm một cây trường côn khắc hình ác quỷ dữ tợn, trực tiếp đập xuống đầu Sở Hưu.

Những con quỷ binh khác cũng gào thét lao tới, còn con quỷ mặc áo tang cao lớn kia lại thổi cây sáo xương trong tay, âm thanh còn lớn hơn trước vô số lần. Thời khắc này rốt cuộc Sở Hưu cũng cảm thấy luồng ảnh hưởng kia, cứ như ma âm xộc thẳng vào tai, không ngừng công phá đầu óc y, như muốn kéo nguyên thần của y ra ngoài.

Thần Vực lan tỏa, âm dương ngũ hành điên đảo, không ngừng mài mòn lực lượng của yêu quỷ kim giáp và đám quỷ binh khác.

Nhưng ngay khi vừa ra tay, Sở Hưu đã phát giác, lực lượng của đám yêu quỷ này là ‘chân thực’. Nói đơn giản thì trạng thái của bọn chúng giống với con quỷ tướng kia, không phải nằm giữa hư và thực mà là yêu quỷ thật sự có thực thể.

Lục Giang Hà chưa từng gặp quỷ tướng như vậy, hắn bị một đám quỷ binh vây vào giữa, hô to gọi nhỏ: “Đây là cái gì? lực lượng là thật, còn không có máu thịt, rốt cuộc có phải yêu quỷ hay không?”

Đối mặt với đám yêu quỷ có năng lực xâm lấn tâm cảnh thì Huyết Thần Ma Công của hắn còn có chút tác dụng, ít nhất còn phân biệt được hư thật.

Nhưng đối mặt với loại yêu quỷ không có máu thịt nhưng lực lượng lại là chân thực, tác dụng của Huyết Thần Ma Công lập tức giảm xuống mức thấp nhất.

Sở Hưu trầm giọng: “Hư hư thật thật, đương nhiên cũng là yêu quỷ, con yêu quỷ cấp cao đặc thù mà ta từng gặp chính là như vậy.

Nhưng con yêu quỷ kia là tình cờ biến thành hình dạng đó, yêu quỷ ở nơi này chắc chắn không bình thường.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu chém ra một luồng đao mang sắc bén lẫm liệt, mờ mịt vô hình, trực tiếp cắt đứt đám quỷ binh phía trước Lục Giang Hà.

“Làm sao à? Đương nhiên là giết ra ngoài!”