Ninh Huyền Cơ gật đầu nói: “À, thế cũng tốt.”
Sở Hưu kinh ngạc nhìn Ninh Huyền Cơ, có vẻ như hắn không quá coi trọng tông môn nhà mình.
Độc Cô Duy Ngã là bị hủy thân thể, chỉ có thể thi triển thuật Phân Hồn, một ở Hoàng Tuyền Thiên, một bị trấn áp, còn một là Sở Hưu ngơ ngơ ngác ngác, không cách nào trở lại hạ giới cứu Côn Luân Ma Giáo.
Nhưng Ninh Huyền Cơ vẫn sống tốt, vì sao hắn không trở về hạ giới? Cho dù hắn có âm mưu gì ở Đại La Thiên thì vẫn có thời gian trở về hạ giới mà.
Như chứng kiến suy nghĩ trong lòng Sở Hưu, Ninh Huyền Cơ điềm nhiên nói: “Đám lừa trọc Phật môn luôn nói nhân quả,.. đạo gia ta thì chú trọng nhân duyên.
Sinh ra trong Chân Vũ Giáo là nhân duyên nhưng chỉ có một đời, cho nên những gì cần trả, ta đã trả hết rồi.
Năm trăm năm trước, những đồ tử đồ tôn của ta đã chết hết. Cái lũ hiện giờ thì ta không biết, bọn chúng chỉ biết gọi ta là sư tổ chứ có liên quan gì tới ta?
Một đời nhân duyên một đời người, đời sau, liên quan gì tới ta?”
Ninh Huyền Cơ không hổ là nhân vật chí tôn của Đạo môn, tuy lời nói khá thô tục nhưng vẫn rất có đạo lý.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên hỏi: “Ninh tiền bối, vãn bối có một số nghi hoặc, chẳng hay tiền bối có thể giải đáp không?”
Ninh Huyền Cơ nhìn Sở Hưu một hồi rồi nói: “Quả nhiên ngươi không phải Độc Cô Duy Ngã, tính cách của ngươi không hề giống hắn.”
Sở Hưu vừa định hỏi có gì không gióng, Ninh Huyền Cơ đã hỏi: “Có rượu không? Có thịt không?”
Sở Hưu sửng sốt, làm sao y lại mang mấy thứ này vào Trung Châu được?
Đến cảnh giới Võ Tiên thì chỉ cần hấp thu thiên địa nguyên khí là không lo chết đói, có thể tích cốc hoàn toàn. Tuy Sở Hưu còn chưa thành Võ Tiên nhưng với lực lượng nội tình của y, cũng có thể làm vậy.
Lúc này Lục Giang Hà lại vui vẻ tới gần, lấy ra vài hũ rượu, gà quay vịt quay, đưa hết lên.
Sở Hưu vẻ mặt kỳ quái nhìn Lục Giang Hà, tên này mang mấy thứ này trong người làm gì? Đến Trung Châu ăn cơm dã ngoại?
Ninh Huyền Cơ sắn tay áo, bưng vò rượu lên uống một ngụm, vừa nhai đùi gà vừa cảm thán: “Hơn một trăm năm rồi không uống rượu ăn thịt, sắp quên xừ nó vị rồi. Đám người Đại La Thiên kia đúng là nhàm chán, đầu óc chỉ có tu luyện với tu luyện.”
Sở Hưu ở bên nói nhỏ, vậy mới là bình thường, đầu toàn thức ăn mới là không bình thường.
“Được rồi, muốn hỏi gì thì hỏi đi, coi như tiền thưởng.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Lúc trước ngài và Độc Cô Duy Ngã cùng tới Đại La Thiên, vì sao bây giờ ngài lại ở đây?”
Ninh Huyền Cơ điềm nhiên đáp: “Rất đơn giản, vì đột phá, cũng vì trả lại nhân quả.
Trước đây ta và Độc Cô Duy Ngã cùng đánh vỡ vách ngăn của thế giới này, đi tới Đại La Thiên. Từ xưa tới nay có lẽ chỉ có hai người ta và Độc Cô Duy Ngã dùng phương thức này đánh vỡ thế giới.
Trận chiến lúc trước tuy ta và Độc Cô Duy Ngã đánh rất kịch liệt, nhưng còn chưa vượt qua trạng thái đỉnh cao của mình. Nhưng khi đột phá vách ngăn thế giới, chúng ta lại sinh ra đốn ngộ bất đồng.”
Ninh Huyền Cơ giơ ngón tay, lực lượng quy tắc biến thành sợi tơ: “Thế giới này vốn do từng luồng lực lượng quy tắc tạo thành, vô số quy tắc trông thì hỗn loạn nhưng lại có trật tự, có quy luật.
Nếu ta có thể hiểu hết toàn bộ quy tắc này, hơn nữa sắp xếp chúng một cách trật tự, liệu có phải ta cũng có thể sáng tạo ra một thế giới không?
Sinh tử tuần hoàn, tạo hóa hủy diệt, mọi thứ trên thế gian đều là luân hồi. Có phải bên trên đỉnh cao là sáng thế tạo vật?”
Nếu người bên ngoài nói ra những lời này, chắc chắn sẽ bị coi là kẻ điên.
Nhưng người nói câu này lại là Ninh Huyền Cơ, có ai nghĩ Ninh Huyền Cơ là kẻ điên?
Tuy Sở Hưu nghe vậy cũng cực kỳ kinh hãi, nhưng y chưa đạt tới cảnh giới của Ninh Huyền Cơ, đương nhiên không cách nào lý giải cảm thụ của Ninh Huyền Cơ.
“Đại La Thần Cung là nơi liên kết hai thế giới, là nơi lực lượng quy tắc thể hiện trực quan nhất. Cho nên mấy năm gần đây ta vẫn luôn ở lại chỗ này, quan sát lực lượng quy tắc.
Đồng thời, ta và các cường giả đỉnh cao ở Đại La Thiên cũng có ước định. Ta sẽ giúp bọn họ trấn thủ đám yêu quỷ này, nhưng tương tự, đừng ai tới quấy rầy ta, nơi này là ta độc chiếm.
Đương nhiên đây chỉ là một nguyên nhân. Một nguyên nhân khác là hiện tại trong khu vực Trung Châu bộc phát yêu quỷ mãnh liệt, cũng có liên quan tới ta và Độc Cô Duy Ngã.
Nếu không phải lúc trước ta và Độc Cô Duy Ngã phá vỡ không gian, khiến hai thế giới liên thông, quy tắc của hai thế giới hỗn loạn, yêu quỷ trong Trung Châu đã không bộc phát mãnh liệt như vậy.
Cho nên hiện giờ Độc Cô Duy Ngã bị trấn áp, nhân quả này chỉ chỉ có thể để đạo gia ta trả.”
Nói đến đây Ninh Huyền Cơ đột nhiên hừ một tiếng: “Cái gã Độc Cô Duy Ngã kia đúng là quá ngay thẳng, đầu óc đều bị cương khí lấp kín. Không, hắn vốn chẳng biết động não là gì!
Sau khi đánh xuyên vách ngăn thế giới, ta lĩnh ngộ biện pháp khống chế quy tắc, sáng tạo thế giới, còn Độc Cô Duy Ngã lại lĩnh ngộ phương pháp dùng lực lượng tuyệt đối phá tan quy tắc trói buộc của thế giới này, đạt tới cảnh giới siêu thoát!
Cho nên vừa tới Độc Cô Duy Ngã, tên đó luôn có vẻ không phục không cam tâm. Sau khi đánh một trận ta và hắn tách ra, hắn quay sang đối đầu với đám người ở Đại La Thiên, giết còn sảng khoái hơn dưới hạ giới. Kết quả thì sao, bị người ta đè xuống trấn áp.
Tên kia tưởng đám người Đại La Thiên này là bùn đất chắc, người ta từ hạ giới tới Đại La Thiên, đã có nội tình mấy vạn năm rồi.”
Nói đoạn, Ninh Huyền Cơ nhìn Sở Hưu một cái: “Cho nên ta mới nói ngươi không phải Độc Cô Duy Ngã, điều này thì ngươi và Độc Cô Duy Ngã không giống.
Độc Cô Duy Ngã làm việc không dùng bất cứ âm mưu quỷ kế gì, không phải không biết dùng mà là không muốn dùng, khinh thường không dùng.
Còn tiểu tử nhà ngươi, tâm tư vượt quá bình thường.
Đương nhiên đây cũng không phải chuyện xấu gì, năm trăm năm trước Độc Cô Duy Ngã mà có nhiều tâm tư như ngươi, hắn đã chẳng bị trấn áp.
ĐƯơng nhiên nói theo cách khác, nếu Độc Cô Duy Ngã có nhiều tâm tư như ngươi, hắn đã chẳng phải Độc Cô Duy Ngã.”
Nghe Ninh Huyền Cơ nói xong, ánh mắt Sở Hưu lại lộ vẻ suy tư.
Lúc trước suy nghĩ của Độc Cô Duy Ngã là dùng lực lượng cực mạnh phá tan quy tắc trói buộc của thế giới, đạt tới cảnh giới siêu thoát. Vậy hắn đổi mục tiêu thành tìm kiếm Trường Sinh Thiên từ lúc nào?
Sửng sốt một lát, Sở Hưu thu hồi những suy nghĩ lung tung trong đầu, chỉ vào Ngụy Thư Nhai nói: “Tiền bối, vì sao Ngụy lão lại ở đây?”
Ninh Huyền Cơ hơi lúng túng: “Khụ khụ. Ngươi nói tiểu tử này à, trong lúc khôi phục quy tắc vặn vẹo ở đây, ta lỡ tay một chút. Ngươi yên tâm, có ta trấn giữ ở đây, cho dù hắn không chiếm được cơ duyên gì thì cũng không chết được.
Ngươi cũng thấy hình dáng đám yêu quỷ đó rồi đấy, tiến hóa càng ngày càng lợi hại,không ai quản e rằng nó sẽ thành sinh linh thật sự.
Cho nên đạo gia ta đành phải làm một ván lớn, trực tiếp nơi ở của bọn chúng phản bản quy nguyên, tạo thành một vách ngăn không gian trong Trung Châu.
Có lẽ lực lượng của ta hơi lớn, cho nên thuận tay kéo cả tiểu tử này từ bên ngoài vào.”
Với tuổi tác của Ninh Huyền Cơ, có gọi Ngụy Thư Nhai là tiểu tử cũng không sai, dù sao tuổi thật của người ta cũng phải hơn năm sáu trăm năm rồi.
Còn Sở Hưu nghe tin Ngụy Thư Nhai vẫn bình an, cũng không cần lo lắng nữa.