Côn Luân Ma Chủ

Chương 1750. Đại La Thần Cung 2




Lão đạo sĩ này đúng là bị điên, ngươi không thể đoán được hắn định làm gì.

Chủ yếu là thực lực của hắn quá mạnh, phải nói là hoành hành ngang ngược, muốn gì làm nấy, không kiêng nể gì cả.

Thậm chí ta dám nói nếu đổi chỗ giáo chủ và lão đạo sĩ này, hắn còn thu hút thù hận hơn cả giáo chủ.”

Sở Hưu chỉ về phía sau bảo: “Nói năng cẩn thận, vị kia là cường giả vượt qua cả Võ Tiên cửu trọng thiên, ngươi còn chưa chạm tới bóng dáng Võ Tiên, người ta thì chuẩn bị sáng tạo một thế giới rồi đấy.

Ai mà biết Ninh Huyền Cơ tiền bối có nghe được những lời ngươi vừa nói không.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Lục Giang Hà lập tức rụt đầu rụt cổ, không dám nhiều lời tiếp.

Hiện giờ chỉ có cửa sau mà Ninh Huyền Cơ mở cho Sở Hưu và Lục Giang Hà, cho nên trước khi tới Đại La Thần Cung, có lẽ những người khác cũng đang lòng vòng trong Uổng Tử Thành.

Nhưng tới sớm cũng vô dụng, Đại La Thần Cung được trận pháp điều khiển, không tới giờ là không mở cửa.

Cho nên Sở Hưu và Lục Giang Hà nhắm mắt dưỡng thần trước Đại La Thần Cung, đồng thời y cũng đang tiêu hóa những tin tức nhận được ở chỗ Ninh Huyền Cơ.

Sở Hưu đã biết chi tiết về trận chiến năm trăm năm trước. Người đời sau nghĩ phức tạp, nhưng thực ra nhân quả lại cực kỳ đơn giản.

Chỉ là hai kẻ đứng trên đỉnh cao muốn đánh một trận, xem xem có đánh lên trên cả đỉnh cao không thôi.

Nhưng sau khi tới Đại La Thiên, hai người tách ra, thời gian giữa lúc đó có vẻ khó phân biệt.

Thiên Hồn nói với mình là Độc Cô Duy Ngã định náu mình trong Hoàng Tuyền Thiên, sau đó cướp đoạt ba luồng bản nguyên ma đạo, mở ra Trường Sinh Thiên, đạt tới siêu thoát.

Còn bây giờ Ninh Huyền Cơ lại nói, rõ ràng lúc trước Độc Cô Duy Ngã định dùng lực chứng đạo, chém tan trói buộc của thế giới này, đạt tới siêu thoát.

Thời gian trong đó rất ngắn, sao Độc Cô Duy Ngã lại đột nhiên đổi ý.

Hơn nữa có vẻ như nội tình của Đại La Thiên cũng mạnh hơn tưởng tượng của Sở Hưu.

Vì Ninh Huyền Cơ nói, hiện giờ hắn đang hợp tác với Đại La Thiên.

Với tính cách và thực lực của Ninh Huyền Cơ, nếu hắn có thể áp đảo hoàn toàn tất cả các tông môn ở Đại La Thiên, vậy cần phải hợp tác? Tất cả cút hết sang một bên, hắn độc chiếm khu vực Trung Châu, chậm rãi nghiên cứu là được.

Nhưng bây giờ Ninh Huyền Cơ lại chọn cách hợp tác với các tông môn ở Đại La Thiên. Hiển nhiên, một tông môn riêng lẻ thì không địch nổi vị chí cường giả đứng trên cả cửu trọng thiên như Ninh Huyền Cơ; nhưng nếu bọn họ liên kết với nhau, thậm chí Ninh Huyền Cơ cũng phải dè chừng.

Dù sao năm trăm năm trước Độc Cô Duy Ngã dùng lực lượng bản thân đối đầu với cả một thế giới, tuy giết tới máu chảy thành sông, khuấy động toàn bộ Đại La Thiên long trời lở đất, nhưng vẫn thất bại.

Đủ loại tin tức không ngừng vang vọng trong đầu Sở Hưu, cực kỳ hỗn loạn.

Mỗi lần đều như vậy, mỗi khi y nghĩ mình đã biết chân tướng năm xưa, kết quả lại có một tin tức manh mối xuất hiện, làm rối loạn suy nghĩ của y, khiến chân tướng càng khó phân biệt.

Sau khi hai người Sở Hưu chờ ở đây vài ngày, rốt cuộc cũng có người từ trong Uổng Tử Thành đi ra, hai vị này chính là Hứa Quy Sơn và Phương Dật Chân của Tam Thanh Điện.

Hai người thấy Sở Hưu và Lục Giang Hà đang chờ đợi ở đó, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

Thực lực của hai người này đã khủng khiếp đến vậy à, vượt qua mọi chông gai, giết lùi đám yêu quỷ tầng tầng lớp lớp kia, e rằng còn tới sớm hơn họ nhiều?

Tuy Hứa Quy Sơn và Phương Dật Chân đều kinh ngạc vì Sở Hưu lại tới sớm như vậy, nhưng Phương Dật Chân vẫn chủ động tới chào hỏi Sở Hưu.

“Không ngờ Sở huynh lại đạt được quán quân, là người đầu tiên đi từ cái nơi quỷ quái kia ra.”

“Hai vị cũng đâu có chậm, chúng ta coi như đi tắt, tìm được đường gần mới đến nơi.”

Nói đoạn, Sở Hưu nhìn về phía Phương Dật Chân nói: “Nhìn bộ dạng Phương huynh, hẳn đã tính trước. Có lẽ trong mấy năm nay Tam Thanh Điện là môn phái hiếm có được hai vị đi vào xếp hạng của Đại La Thần Cung, “

Phương Dật Chân cười hì hì nói: “Được nhường thôi, được nhường thôi, thật ra còn dựa vào Sở huynh.”

“Ồ? Vì sao?”

“Vì ngươi ở đó trắng trợn đánh cướp khiến ta có linh cảm. Sau khi vào khu vực bên trong Trung Châu, ta cũng chọn một chỗ đánh cướp, cũng tích lũy được không ít lệnh bài.”

Sở Hưu kinh ngạc nhìn Phương Dật Chân.

Vị này là cao đồ của Tam Thanh Điện, kết quả lại bắt chước y đi ăn cướp, khó tránh khỏi ảnh hưởng tới hình tượng.

Quan trọng nhất là Sở Hưu đánh cướp đã khiến toàn bộ Trung Châu huyên náo, ai ai cũng biết. Những võ giả bị cướp hận y tới thấu xương, nhân lúc y giao chiến với Phạm Giáo, lao nhao bỏ đá xuống giếng. Nhưng bên phía Phương Dật Chân lại không có ai nói gì.

Chỉ có thể nói, thực lực của Tam Thanh Điện quá mạnh, mạnh tới mức đám võ giả bị cướp kia đành chấp nhận chịu thiệt, không dám nói một câu.

Sau khi hàn huyên vài lời, Phương Dật Chân đi tới ngồi cạnh Hứa Quy Sơn.

Nhưng Hứa Quy Sơn là xếp bằng ngồi dưới đất, nhắm mắt dưỡng thần, còn Phương Dật Chân lại lấy ra một cái giò heo lớn, đưa lên miệng ăn, hoàn toàn không hợp với khí chất chân nhân Đạo môn của hắn.

Hai vệ đệ tử kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Tam Thanh Điện, tuy ai cũng bất phàm, nhưng khí chất lại khác biệt một trời một vực.

Hứa Quy Sơn ít lời, tính cách trầm ổn.

Phương Dật Chân tính cách sôi nổi, mang đậm khói lửa nhân gian.

Đương nhiên bất cứ ai trong hai người đều không phải loại phàm tục.

Bốn người ở ở đây thêm bốn năm ngày mới có mười mấy người từ trong Uổng Tử Thành đi ra.

Có vải người biểu hiện rất lạnh nhạt, ví dụ như Dịch Quy Tà, Âu Dương Thánh.

Nhưng cũng có một số võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền có vẻ khá chật vật, hiển nhiên đã bị bầy yêu quỷ truy sát.

Thật ra tới trước cửa Đại La Thần Cung, cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đều đã bị đào thải. Những người có tư cách tranh đoạt thứ hạng cuối cùng, ít nhất cũng phải có cảnh giới nửa bước Võ Tiên.

Mọi người ở đây quan sát xung quanh, thật ra cũng đoán được gần người thắng trong tranh đoạt cuối cùng là ai.

Trong đó Tam Thanh Điện chiếm hai vị trí, Hứa Quy Sơn và Phương Dật Chân chắc chắn sẽ có suất.

Tiếp theo chính là Pháp Tịnh của Thiên La Bảo Tự.

Tất cả các võ giả Thiên La Bảo Tự đều đưa lệnh bài và hồn tinh mà mình thu thập được tới tay Pháp Tịnh, lại thêm một nửa số lệnh bài và hồn tinh của Phạm Giáo cũng trong tay hắn. Cho nên tích lũy trên người Pháp Tịnh không khéo còn nhiều hơn Hứa Quy Sơn và Phương Dật Chân, thậm chí có thể xếp đầu.

Ngoài ba người này, Dịch Quy Tà của Thiên Hạ Kiếm Tông chắc chắn cũng có thể thăng cấp.

Lần này Thiên Hạ Kiếm Tông cũng có không ít người tới, trong đó Nghiêm Tri Phi tự nguyện từ bỏ tranh đoạt thứ hạng, giao hết lệnh bài và hồn tinh cho Dịch Quy Tà, cho nên chắc chắn Dịch Quy Tà cũng có chỗ.

Sau đó chính là Sở Hưu.

Tuy dưới trướng Sở Hưu ít người, nhưng thực lực đều không kém.