Côn Luân Ma Chủ

Chương 1753. Sợ hãi 2




Phương Dật Chân cười hì hì nói: “Con người luôn thay đổi mà. Đúng rồi, trước đó ta gặp một tên gọi là Trần Thanh Đế, nắm đấm của tên ấy mới là cứng rắn, may mà ta chạy nhanh, bằng không chắc đã bị hắn cướp rồi.

Sư huynh nói tới chân ý của Chiến Võ Thần Tông, ta lại cảm thấy hình như trên người Trần Thanh Đế kia có. Hắn càng giống võ giả Chiến Võ Thần Tông hơn Trác Bất Phàm này.”

Hứa Quy Sơn quay sang hắn nói: “Tức là ngươi đang khoe mình chạy nhanh à? Đệ tử Tam Thanh Điện, trốn nhanh thì vẻ vang lắm sao?”

Phương Dật Chân lặng lẽ cắn một miếng thịt, hắn phát hiện nói chuyện với Hứa Quy Sơn thật quá tốn sức.

Còn lúc này trong trận, Trác Bất Phàm dốc hết toàn lực vận dụng thần thông Di Sơn ngăn cản đao chiêu Thôn Thiên của Sở Hưu. Nhưng dưới đao này, sơn hà vỡ vụn, thiên địa sụp đổ.

Hư ảnh ma thần hoàn toàn vỡ nát, Trác Bất Phàm phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.

Bước chân Sở Hưu khẽ động, ánh mắt lóe lên sát khí nồng nặc, lại tiếp tục truy sát Trác Bất Phàm.

Mọi người ở đây trong lòng run rẩy, Sở Hưu thật sự nổi sát ý rồi!

Thật ra trong Trung Châu này, ngoài lúc đầu cạnh tranh kịch liệt ra, tới cuối cùng thực lực mọi người đã không chênh lệch nhau nhiều. Ngoài Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự là thù hận không chết không thôi, những người khác đánh bại đối thủ thường lưu lại đường sống, chỉ lấy lại hồn tinh và lệnh bài, đối phương cũng tự động bị loại.

Bây giờ Sở Hưu không thiếu lệnh bài và hồn tinh, y thiếu là tính mạng của Trác Bất Phàm!

Chiến Võ Thần Tông thân là đại tông môn Nam Vực, sớm muộn gì cũng giao chiến với Đông Vực, huống chi lần trước Trác Bất Phàm đã bỏ đá xuống gì đối với y, hôm nay lại bị mình đánh trọng thương. Thù hận đã kết, còn lưu thủ cái gì? Sở Hưu không định lưu lại đường sống cho Trác Bất Phàm!

Pháp Tịnh quan chiến nhíu mày, hiện tại hắn có thể xác định Sở Hưu này tuyệt đối không phải hạng dễ đối phó.

Hắn ra tay tới võ giả Phạm Giáo rất tàn nhẫn, chuyện này thì tăng nhân Thiên La Bảo Tự còn cảm thấy bình thường, nhưng hắn ra tay với người khác lại càng tàn nhẫn!

Lúc này Trác Bất Phàm thấy Sở Hưu lại đánh tới, trong lúc hoảng hốt, thừa dịp bị đao chiêu kia chém bay, khí huyết quanh người hắn lại bộc phát, tốc độ lại nhanh thêm một phần, lao về phía Uổng Tử Thành ở đằng sau.

Loại võ giả có thân thể cường hãn như Trác Bất Phàm mà thiêu đốt khí huyết thì tốc độ bộc phát sẽ cực kỳ kinh người. Quan trọng nhất là nơi này cách Uổng Tử Thành quá gần, nếu Sở Hưu đuổi theo, rất có thể sẽ lại sa vào Uổng Tử Thành.

Cho nên ngay sau đó, Sở Hưu dừng bước, nhưng y lại nâng tay phải lên lắc nhẹ. Trong vòng tay Lục Đạo Luân Hồi bộc phát ra một luồng sáng kim nguyên thần, không ngừng xoay chuyển, lôi kéo nguyên thần của Trác Bất Phàm.

Luồng lực lượng đó lập tức khiến Trác Bất Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, hắn cảm thấy nguyên thần của mình sắp bị cưỡng ép kéo ra ngoài.

Trong trận chiến với Phạm Giáo lần trước, hắn cũng chứng kiến uy lực của vòng tay Lục Đạo Luân Hồi.

Cho dù là Tân Già La, có thể dùng nguyên thần hóa hình, trước mặt vòng tay Lục Đạo Luân Hồi cũng bị tiêu diệt triệt để, nói chi loại võ giả chuyên tu luyện thân thể như hắn.

Trong khoảnh khắc sinh tử này, Trác Bất Phàm lại bộc phát ra một luồng khí thế dũng mãnh máu lửa, ngang chóng quyết định, thiêu đốt một bộ phận nguyên thần bị Sở Hưu lôi kéo, lại chủ động cắt đứt nguyên thần của bản thân.

Một phần nguyên thần đó bị vòng tay Lục Đạo Luân Hồi hút vào tiêu diệt, bản thân hắn lại trực tiếp trốn vào sương mù, đi vào Uổng Tử Thành.

Sở Hưu nhíu mày, không tiếp tục truy đuổi.

Đại La Thần Cung sắp mở cửa, y không có thời gian vào Uổng Tử Thành chơi trốn tìm với Trác Bất Phàm.

Nhưng người khác là giết ra ngoài, Sở Hưu và Lục Giang Hà lại là được Ninh Huyền Cơ mở cửa sau cho ra, cho nên nếu đi vào lần nữa rất dễ lạc đường.

Trác Bất Phàm chạy trốn vào Uổng Tử Thành, Sở Hưu không đuổi theo, để hắn tự sinh tự diệt.

Hiện giờ Trác Bất Phàm đã bị trọng thương, thân thể thi triển thần thông, chắc chắn đã bị phản ngược, lại thiêu đốt nguyên thần, hắn đã là nỏ mạnh hết đà.

Trong Uổng Tử Thành, tuy yêu quỷ cường đại đều bị Ninh Huyền Cơ trấn áp, nhưng mấy tiểu đội yêu quỷ tuần tra cũng khó đối phó, Trác Bất Phàm có thể thoát khỏi Uổng Tử Thành hay không còn là ẩn số.

Sở Hưu trở về nhắm mắt ngồi xếp bằng, lần này không ai nói gì, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Chỉ vài chiêu đã áp đảo hoàn toàn bộ võ giả nửa bước Võ Tiên, theo họ thấy thực lực của Sở Hưu cường đại tới mức đáng sợ.

Hơn nữa không riêng gì Sở Hưu, những người cuối cùng có tư cách xếp hạng Đại La Thần Cung, không ai là hạng dễ đối phó.

Đây có lẽ là lần xếp hạng Đại La Thần Cung mạnh nhất trong lịch sử, cho dù không phải mạnh nhất cũng là một trong những lần mạnh nhất.

Người khác đã không còn gì phải suy nghĩ, đợi tới khi Đại La Thần Cung mở cửa, bọn họ ở bên ngoài xem trò là được.

Lại qua thêm một ngày, bên trên Đại La Thần Cung tỏa hào quang rực rỡ. Đại La Thần Cung vốn không có cửa, dưới ảnh hưởng của lực lượng trận pháp lại mở ra một cánh cửa.

Cùng lúc đó, một giọng nói già nua lại vang lên: “Đại La Thần Cung đã mở, đi vào trong cửa, giao ra lệnh bài và hồn tinh, sáu người đứng đầu có thể vào Đại La Thần Cung.”

Âm thanh này là tiếng nói của Đạo Tổ, phân nửa số trận pháp trong Đại La Thần Cung xuất phát từ Tam Thanh Điện, cho nên Đạo Tôn ở bên ngoài cũng có thể điều khiển Đại La Thần Cung.

Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, sáu người Sở Hưu đi vào trong, đưa lệnh bài và hồn tinh vào cánh cửa.

Nhưng Sở Hưu chỉ đưa vào hồn tinh bình thường, những hồn tinh đặc thù y nhận được trong Uổng Tử Thành thì lưu lại. Chỗ hồn tinh bình thường và lệnh bài cũng đủ cho hắn có thứ hạng rồi.

Ngoài đám người Sở Hưu ra, trong Huyền Thiên Cảnh cũng có một võ giả áo đen đưa lệnh bài và hồn tinh vào trong.

Nhưng một lát sau, sáu người Sở Hưu đều hiện lên một luồng sáng, bao phủ lấy họ, chỉ riêng võ giả Huyền Thiên Cảnh là không có, ngược lại bị bắn ra khỏi cánh cửa.

Võ giả Huyền Thiên Cảnh kia chỉ khẽ lắc đầu, không có biểu hiện chán nản gì.

Đối với hắn mà nói, có lẽ từ đầu đã không hy vọng mình có thể vào Đại La Thần Cung.

Sáu người Sở Hưu đi vào Đại La Thần Cung, chỉ trong chớp mắt đã như xuất hiện ở một thế giới kỳ quái lạ lùng.

Xung quanh là lực lượng quy tắc vô tận không ngừng xoay chuyển, nhưng lại bị trận pháp giam cầm trong một không gian. Mọi người nhìn thấy được nhưng không thể chạm vào.

Bên trong Đại La Thần Cung không có bất cứ trang trí nào, chỉ có mười trận pháp khổng lồ.

Trận pháp đó lớn tới mức nào? Nó nối thẳng lên đỉnh Đại La Thần Cung, mỗi trận pháp có diện tích vài trăm trượng, trong đó là vô số phù văn rậm rạp chằng chịt, khiến người ta nhìn mà hoa mắt.

Trận pháp của nơi này là tập hợp toàn bộ công sức của các tông sư trận đạo tại Đại La Thiên chế tạo ra, có vậy mới ổn định được con đường nối hai thế giới.