Quân Vô Thần quát lên một tiếng, đám người sửng sốt, nhưng sau đó không ai dám dừng lại, lập tức trở về đại điện của mình.
Trước mặt Quân Vô Thần, không ai dám chống lại mệnh lệnh của hắn.
Quân Vô Thần che ngực, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Sau khi rời khỏi Thiên Môn lần trước, hắn vẫn luôn dưỡng thương.
Đầu tiên là bị Chung Thần Tú đánh bị thương, may mà không quá nghiêm trọng; kết quả vừa dưỡng thương xong lại bị ấn ký mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại gây thương tích.
Tốn tới mấy năm mới khôi phục tới đỉnh phong, không ngờ lần này lại bị thương càng nghiêm trọng, thậm chí đã tổn hại bản nguyên của hắn.
Lúc trước Chung Thần Tú bắt hắn trong vòng ba trăm năm không được rời khỏi Thiên Môn. Hắn cho rằng đây là một loại hạn chế, nhưng bây giờ nhìn lại, liệu có phải một loại cảnh cáo không?
Quân Vô Thần nhìn về đại điện của mình, ánh mắt lộ vẻ e ngại.
Lần này hắn bị thương rất khó hiểu, chắc chắn không phải tẩu hỏa nhập ma mà là bên phía kia của trận pháp có biến hóa.
Loại biến hóa chưa biết này khiến trong lòng hắn ớn lạnh.
Còn lúc này, bên phía Đại La Thiên, Sở Hưu đã hấp thu lực lượng xong, hơn nữa còn khôi phục lực lượng nguyên thần tiêu hao lúc trước về tới đỉnh phong.
Nhưng y không dừng lại trong trận pháp quá lâu, lúc này những người khác cũng hấp thu lực lượng xong, nếu y ở lại quá lâu, e là sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Quả nhiên, sau khi Sở Hưu ra ngoài, những người khác đang đứng đó chờ y.
Sau khi luyện hóa lực lượng trong Đại La Thần Cung, thực lực của mọi người đều tăng cường thêm nhiều.
Năm người còn lại thì Phương Dật Chân, Âu Dương Thánh bước vào Võ Tiên nhất trọng thiên, Hứa Quy Sơn và Pháp Tịnh đều bước vào Võ Tiên tam trọng thiên.
Khiến người ta ngạc nhiên nhất là Dịch Quy Tà, không ngờ hắn cũng đạt tới Võ Tiên tam trọng thiên.
Đương nhiên mọi người chỉ hơi kinh ngạc chứ không suy nghĩ nhiều.
Dịch Quy Tà đã là nửa bước Võ Tiên nhiều năm, hắn dừng lại trong cảnh giới này lâu như vậy, chắc chắn tích lũy lực lượng cực kỳ khủng khiếp.
Nhưng sau khi Sở Hưu ra ngoài, mọi người lại càng ngạc nhiên, không ngờ Sở Hưu lại đạt tới Võ Tiên nhị trọng thiên.
Phải biết Sở Hưu mới bước vào cảnh giới nửa bước Võ Tiên bao lâu? Thậm chí y tích lũy trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mới được có vài năm? Không ngờ y có thể trực tiếp vượt qua hai trọng thiên.
Chẳng lẽ lực lượng trong trận pháp trung tâm lại mạnh mẽ đến vậy?
Mọi người không nghĩ nhiều, bất luận có thù hận hay không, ai cũng nói với nhau một tiếng chúc mừng.
Con đường võ đạo rất dài, có lẽ giữa bọn họ có ân oán, nhưng lúc này bọn họ đều là người đồng hành, người chung đường.
Lúc này giọng nói của Đạo Tôn lại vang lên bên tai mọi người.
“Chúc mừng chư vị tiểu hữu bước vào cảnh giới Võ Tiên, có thể đứng trên đỉnh cao của thiên nhân, chưởng khống bản thân. Cửa trận pháp đã mở, chư vị có thể rời khỏi.”
Sau khi Đạo Tôn dứt lời, một cánh cửa trận pháp xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đám người Sở Hưu bước vào trong, khi xuất hiện trở lại đã là ở ngoài Trung Châu.
Bên phía Đông Vực, người của Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các, còn có đám người Lã Phụng Tiên đều có mặt.
Quan trọng nhất là Ngụy Thư Nhai cũng xuất hiện ở đó, hơn nữa lúc này lực lượng mà Ngụy Thư Nhai thể hiện rõ ràng cũng là cảnh giới Võ Tiên!
Thật ra lúc trước Ngụy Thư Nhai từ Trung Châu ra ngoài đã khiến người khác phải chú ý.
Trong Trung Châu, tình huống đặc thù, bất luận thực lực ra sao, chỉ cần đi vào mà không chết là sẽ có thu hoạch.
Cho nên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đi vào, đi ra là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, chuyện này rất bình thường.
Cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đi vào, đi ra là nửa bước Võ Tiên, cũng rất bình thường.
Nhưng trong điều kiện không đi vào Đại La Thần Cung, Ngụy Thư Nhai đi vào là thực lực cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đi ra lại là cảnh giới Võ Tiên, chuyện này rất kinh người.
Có điều bên phía Sở Hưu đã chuẩn bị tâm lý, vì Ninh Huyền Cơ nói với y, chỉ cần Ngụy lão chèo chống qua được cửa này, sẽ có cơ duyên.
Tuy Ninh Huyền Cơ không nói cơ duyên là gì, với thực lực và thân phận của Ninh Huyền Cơ, từ Thiên Địa Thông Huyền tới nửa bước Võ Tiên thật không coi là cơ duyên.
Lúc này tâm trạng Ngụy Thư Nhai cũng vừa kích động vừa phức tạp.
Lão thật sự không ngờ lại có ngày mình gặp được Ninh Huyền Cơ trong truyền thuyết.
Nhưng sau khi lão tỉnh lại, tất cả ấn tượng của lão về Ninh Huyền Cơ đều phá hủy triệt để.
Tuy nếu tính theo phe phái, đối phương là kẻ địch của Ma Giáo mới đúng, nhưng hắn không thể chịu nổi Tiên Nhân Ninh Huyền Cơ danh chấn hạ giới, nhân vật trong truyền thuyết, lại là một lão đạo sĩ miệng lưỡi bẩn thỉu như vậy.
Sở Hưu chào hỏi mọi người một tiếng, tuy bọn họ còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng có một số chuyện liên quan tới Ninh Huyền Cơ và một số bí ẩn, hiển nhiên không thích hợp nói ra ở đây.
Các võ giả Hoàng Thiên Các như Lục Tam Kim cũng đi tới chúc mừng Sở Hưu.
“Chậc chậc, đúng là người so với người tức chết người, cùng là người tham gia tranh đoạt Đại La Thần Cung, nhưng quãng thời gian vừa qua ta chẳng khác nào cưỡi ngựa xem hoa.”
Giọng điệu của Lục Tam Kim đầy hâm mộ.
Sở Hưu trực tiếp từ cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền lên tới Võ Tiên nhị trọng thiên, còn hắn chẳng qua từ Thiên Địa Thông Huyền sơ kỳ đạt tới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong mà thôi.
Tâm trạng ghen ghét lại là dư thừa, thành tựu hiện tại của Sở Hưu không phải thứ hắn có thể ghen tị, nhưng hắn vẫn rất hâm mộ.
“Thật ra lần này Hoàng Thiên Các cũng rất may mắn, ít nhất không có tổn thất lớn, chuyện này rất hiếm có.”
Lục Tam Kim bĩu môi nói: “Tổng cộng chỉ có hai ba con mèo nhỏ, nhát tới mức chẳng dám vào khu vực bên trong của Trung Châu, nếu còn tổn thất nữa thì đúng là chúng ta xui xẻo cùng cực rồi.”
Co đầu rụt cổ ở khu vực ngoài Trung Châu, đây là sách lược mà Xung Thu Thủy nói với Lục Tam Kim, còn cho hắn biết đây là kinh nghiệm của tiền nhân, tuyệt đối an toàn, vân vân.
Tuy an toàn thì an toàn nhưng dù sao Lục Tam Kim cũng là võ giả thế hệ trẻ, tuy lúc bình thường luôn thể hiện mình không quan tâm, nhưng trong lòng hắn cũng có nhuệ khí.
Khó khăn lắm mới được đi vào Trung Châu một lần, thậm chí không thấy bóng dáng Đại La Thần Cung, chuyện này khiến hắn rất khó chịu.
Lúc này bên phía Lăng Tiêu Tông lại có vài người đi tới, vị Ngô trưởng lão từng ngăn Sở Hưu giết Hiên Viên Vô Song nôn nóng đi tới hỏi: “Sở công tử, chẳng hay ngài có gặp Vô Song trong làn sương mù kia không?”
Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Có gặp.”
Ngô trưởng lão vội vàng hỏi: “Vậy cuối cùng Vô Song đi đâu?”
Sở Hưu nhún vai nói: “Làm sao ta biết của? Lúc cuối ta tới Đại La Thần Cung, Hiên Viên Vô Song không xuất hiện.”
Lúc này một trưởng lão Lăng Tiêu Tông khác nổi giận đùng đùng đi tới nói: “Nhưng có người nhìn thấy lúc cuối cùng Vô Song đi cùng ngươi. Khi đó hắn đang giao chiến với hai truyền nhân của Cổ Tôn, sau đó ngươi ra tay giết người, hắn đi đâu, làm sao ngươi lại không biết?”
Ánh mắt Sở Hưu lạnh đi, khí thế của Võ Tiên bùng lên quanh người.
“Vị trưởng lão này, xin chú ý thái độ của ngươi, ta không phải người của Lăng Tiêu Tông các ngươi!
Nếu không phải ta, tên ngu ngốc không biết trời cao đất rộng Hiên Viên Vô Song kia đã bị Trần Cửu Long và Hướng Tưởng giết chết rồi.
Bây giờ không tìm được hắn, các ngươi lại tới đòi người ở chỗ ta? Đúng là nực cười!
Ta không phải cha của tên Hiên Viên Vô Song ấy, chẳng lẽ các ngươi còn muốn ta che chở cho hắn tới tận lúc ra khỏi Đại La Thần Cung hay sao?”