So với Mai Khinh Liên cần phải giết người mới có thể chấn nhiếp võ lâm Bắc Yên, bên phía Tây Sở, Chử Vô Kỵ lại thoải mái hơn nhiều.
Thực lực võ lâm Tây Sở tuy không phải là yếu, nhưng Thiên Hạ Minh đã gia nhập Côn Luân Ma Giáo, Bái Nguyệt Giáo và Thiên Sư Phủ cùng lựa chọn liên thủ với Sở Hưu, chỉ còn lại Tọa Vong Kiếm Lư là có thể ra mặt.
Nhưng Tọa Vong Kiếm Lư luôn làm việc trầm ổn, không muốn đắc tội với Sở Hưu vào lúc này, cho nên cũng chọn cách nhún nhường.
Trong võ lâm Tây Sở chỉ có một số ít người không tới, đó là thế lực võ lâm ở đất Ba Thục.
Đất Ba Thục cũng ở Tây Sở, nhưng là ở cực tây, đi lại khó khăn, cho nên thế lực cầm đầu là Đường Gia Bảo tuy không cự tuyệt nhưng lấy lý do đi lại khó khăn, xin Chử Vô Kỵ chờ thêm một thời gian, nhưng thực tế có lẽ đang âm thầm bàn bạc gì đó.
Sau khi nhận được tin này, Chử Vô Kỵ cười khẽ một tiếng, lắc đầu, gọi Đường Nha tới.
“Chắc ngươi cũng biết chuyện Đường Gia Bảo, ta không xen vào. Ngươi dẫn người đi một chuyến, vừa vặn giải quyết khúc mắc của ngươi đi.”
Biểu cảm của Đường Nha hơi thay đổi, nhưng hắn vẫn lắc đầu nói: “Không cần, đại kế của Thánh Giáo là trên hết. Đợi Đường Gia Bảo phái người tới, giải quyết bọn chúng là được, ta vừa đi vừa về thì tốn thời gian quá.
Huống chi ta đã nói rồi, chuyên trước đây đã tan thành mây khói. Mấy năm gần đây ta theo giáo chủ đánh đông dẹp bắc, đối mặt với liên minh Chính đạo, với đại phái Đạo Phật, thậm chí là cường giả thời thượng cổ ở thế giới khác.
Nếu ánh mắt ta còn cố chấp trong những chuyện bẩn thỉu năm xưa, đó mới là không ra gì.”
Chử Vô Kỵ cười khà khà nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, nhưng giàu mà không về quê khác nào áo gấm đi đêm.
Đời người không tranh màn thầu cũng phải tranh một cục tức, ta là người cần thể diện, Đường Nha ngươi cũng vậy.
Thật ra ta cũng nghe loáng thoáng về chuyện năm xưa.
Đương nhiên không phải ta cố ý tìm hiểu mà trong nhánh Ẩn Ma có một số võ giả xuất thân từ đất Ba Thục.
Yên tâm đi, có thời gian mà.
Lần này giáo chủ tổng tấn công Thiên Môn, không phải chơi âm mưu mà là dương mưu, cần tập trung toàn bộ lực lượng trên giang hồ rồi mới động thủ, không thể hiếu chút thời gian của ngươi đâu.
Chúng ta tung hoành trên giang hồ cả đời, nếu ngay bốn chữ khoái ý ân thù còn không làm được, vậy chẳng uất ức lắm sao?
Huống chi giáo chủ cũng biết chuyện này, ngươi và ta tới Tây Sở là giáo chủ đích thân ra lệnh.”
Đường Nha nghe vậy không khỏi sửng sốt, ánh mắt lại lộ vẻ cảm động.
“Đa tạ đại nhân!”
Sau khi Đường Nha ra cửa, Nhạn Bất Quy đang đứng ngoài cửa chờ hắn.
‘Lát nữa ta theo ngươi tới Ba Thục.”
Đường Nha kinh ngạc nói: “Ngươi đi với ta làm gì? Chử đại nhân đã cho ta nhiều người lắm rồi.”
Nhạn Bất Quy vỗ vai Đường Nha nói: “Giúp ngươi giết người.”
Nhạn Bất Quy rất ít nói, tuy hắn chỉ nói bốn chữ, nhưng từ ánh mắt hắn, Đường Nha đã hiểu, đơn giản là lo cho hắn mà thôi, sợ hắn đối mặt với quá khứ của mình, có thể không xuống tay được.
Trong Côn Luân Ma Giáo, Đường Nha và Nhạn Bất Quy quen biết nhau sớm nhất, khi Sở Hưu còn đảo quanh Tân Thủ Thôn, hai người đã là sát thủ kim bài trong phân đà Thiên Tội.
Sau đó đi tới tận ngày hôm nay, tuy không ai nói nhưng thật ra hai bên đều biết đối phương là bằng hữu quan trọng nhất của người còn lại.
Nghĩ tới bố trí của Sở Hưu và những lời Chử Vô Kỵ đã nói, còn có Nhạn Bất Quy đồng hành, hắn không khỏi dụi mắt nói: “Chậc, các ngươi nhất định phải biến bầu không khí thành tình cảm vậy sao? Ai cũng bảo người trong Ma Giáo máu lạnh vô tình cơ mà? Thế này đâu có hợp với thân phận của chúng ta?”
Nhạn Bất Quy không trả lời, chỉ cõng thanh trọng kiếm của mình đi theo sau lưng Đường Nha.
...
Nửa tháng sau, Thục Trung Quận tại Ba Thục, Đường Gia Bảo.
Đường đất Thục khó, khó như lên trời.
Cho dù những người mà Đường Nha mang theo yếu nhất cũng là cảnh giới Chân Đan, bọn họ cũng phải tốn nửa tháng mới tới nơi. Dù sao cảnh giới Chân Đan còn chưa biết bay, chưa thể thoải mái vượt qua những chỗ hiểm trở.
Nhìn Đường Gia Bảo trước mặt, ánh mắt Đường Nha lóe lên vẻ hồi tưởng.
Hắn vĩnh viễn không thể quên, năm đó mình bị người khác đuổi ra ngoài Đường Gia Bảo như con chó hoang.
Tên thật của hắn không phải là Đường Nha mà là Đường Đông Đình, trực hệ của Đường Gia Bảo nhưng lại là con thứ.
Phụ thân của hắn là bảo chủ Đường Gia Bảo đời trước, Đường Bắc Phi, một tên rác rưởi nổi tiếng, cả đời không chế tạo được một món ám khí nào. Đường Môn bí truyền Phi Tinh Trích Nguyệt Lục Thập Tứ Thủ, hắn còn không học được con số lẻ.
Cách tổ chức của Đường Gia Bảo có phần đặc biệt, nói là một gia tộc nhưng trên thực tế không biết từ đời thứ bao nhiêu, Đường Môn bắt đầu chiêu mộ cao thủ ám khí bên ngoài và một số thợ thủ công chế tạo ám khí, thông gia với họ, biến họ thành một phần của Đường Gia Bảo.
Cứ như vậy, tuy khiến thực lực của Đường Gia Bảo tăng vọt, thanh danh vang dội, nhưng cũng khiến trực hệ của Đường Gia Bảo hoàn toàn xuống dốc.
Cho nên sau này Đường Gia Bảo lại có quy củ, bảo chủ Đường Gia Bảo nhất định phải do trực hệ đảm nhiệm, nhưng người quản lý chân chính lại là trưởng lão hội của Đường Gia Bảo, do mười mấy trưởng lão của các phân chi đảm nhiệm.
Mẫu thân hắn là thị thiếp của bảo chủ đời trước Đường Bắc Phi, nhưng từ khi sinh ra hắn đã thể hiện thiên phú ám khí cực cao, cho nên được trưởng lão trực hệ Đường gia ưa thích, muốn lập hắn làm bảo chủ đời sau.
Nhưng chính thê của Đường Bắc Phi cũng là đại nương của hắn lại ngấm ngầm sinh lòng thù hận, hãm hại hắn hủy mất một món ám khí chí bảo của Đường Môn là Ngư Long Vũ, dẫn tới việc hắn bị trưởng lão hội trách phạt, mẫu thân uất ức u sầu mà chết.
Phụ thân hắn chỉ là tên rác rưởi, chẳng hề quan tâm tới hắn. Cuối cùng trưởng lão hội nể tình hắn xuất thân trực hệ Đường Môn, định trục xuất hắn ra khỏi Đường Môn nhưng cũng tìm một nơi cho hắn, đó là cho hắn gia nhập Ba Sơn Kiếm Phái, coi như cũng có nơi che chở.
Nhưng kết quả là đại nương vẫn không yên lòng, mua chuộc đệ tử Ba Sơn Kiếm Phái định hại hắn, dẫn tới Đường Nha hoàn toàn tuyệt vọng, thay tên đổi họ rời khỏi đất Ba Thục, lang thang trong giang hồ, cuối cùng gia nhập Thanh Long Hội.
Chuyện này rất phổ biến trong các đại thế gia, chỉ khác biệt là có người chết còn Đường Nha còn sống.
Đường Nha lắc lư đầu, khóe miệng nở nụ cười lạnh, quát khẽ một tiếng: “Thánh Giáo giá lâm Đường Gia Bảo, còn không mau nghênh đón!”
Hôm nay Đường Nha đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, hắn vừa lên tiếng, âm thanh lập tức vang vọng trên không trung của Đường Gia Bảo, khiến tất cả võ giả Đường Gia Bảo biến sắc.
Hơn mười trưởng lão của trưởng lão hội Đường gia xúm lại chỉ trích lẫn nhau.
“Nguy rồi nguy rồi! Không ngờ Côn Luân Ma Giáo lại đích thân tới đây!”
“Lão phu đã nói với các ngươi rồi mà, hôm nay Côn Luân Ma Giáo ngóc đầu trở lại, Sở Hưu thủ đoạn tàn nhẫn. Hắn đã phát thiếp, các ngươi lại dám lề mề à?”