Côn Luân Ma Chủ

Chương 2012. Thăm dò Hoàng Tuyền Thiên 2




Nhưng sau khi trở lại Côn Luân Ma Giáo, Ngụy Thư Nhai lại nói Mạnh Tinh Hà đã tới mấy ngày, đang ở trong Côn Luân Ma Giáo chờ Sở Hưu.

Mạnh Tinh Hà đột nhiên tới tìm mình, chuyện này khiến Sở Hưu khá hiếu kỳ, vì hiện giờ phải là Mạnh Tinh Hà trốn mình mới đúng.

Do cái chết của Diệp Duy Không, giữa Sở Hưu và Mạnh Tinh Hà cũng có thù oán lớn.

Trước đó Mạnh Tinh Hà trả thù y nhưng lại bị lão man vương ngăn cản. Còn bây giờ Mạnh Tinh Hà không thể chủ động tìm mình được.

Không tính Thiên Hồn, cho dù là bản thân Sở Hưu cũng tự tin giao chiến được với Mạnh Tinh Hà, cho nên bây giờ hắn tới đây làm gì?

“Có cần ta đi cùng ngươi không?” Thiên Hồn hỏi.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần, chắc Mạnh Tinh Hà không dám động thủ ở đây đâu.”

Trong đại điện tiếp khách của Côn Luân Ma Giáo, Sở Hưu từ gian trong đi ra, khẽ nhíu mày nói: “Mạnh viện trưởng mà lại tới Thánh Giáo ta, đúng là khiến ta bất ngờ.”

Mạnh Tinh Hà không nhiều lời với Sở Hưu, thấy cuối cùng Sở Hưu cũng xuất hiện, Mạnh Tinh Hà nói thẳng: “Sở giáo chủ, hôm nay ta tới tìm ngươi là muốn đánh cược với ngươi một ván.”

“Đánh cược một ván?”

Mạnh Tinh Hà lạnh nhạt đáp: “Thật ra ngoài chuyện Diệp Duy Không thì giữa chúng ta không có thù hận gì khác, thậm chí quan điểm đối với võ đạo của hai ta rất tương đồng. Cho nên nếu không có chuyện Diệp Duy Không, thậm chí chúng ta có thể trở thành đồng minh hay bằng hữu.

Bây giờ vị tiền bối năm trăm năm đã được thả ra, hôm nay trong thiên hạ không ai là đối thủ của hắn, cho dù chúng ta lại liên thủ cũng vậy thôi.

Huống chi Sở giáo chủ có thể dùng tu vi bát trọng thiên đỉnh phong giáo chủ chết giáo chủ Phạm Giáo cửu trọng thiên, tuy cảm giác hơi kém  nhưng sức chiến đấu đã không khác gì cường giả cửu trọng thiên bình thường. Ngươi như vậy, ta càng không giết được.”

“Cho nên hôm nay Mạnh viện trưởng tới đây là để chấm dứt ân oán, hóa thù thành bạn?”

Mạnh Tinh Hà lắc đầu nói: “Đương nhiên là không. Diệp Duy Không là hảo hữu của ta, đã bao năm qua nhưng hắn vẫn là hảo hữu duy nhất của ta, ta không thể buông bỏ sinh tử của hắn.

Nhưng gần đây ta lại phát hiện một chuyện, một chuyện có thể giúp Diệp Duy Không hồi sinh.”

Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Mạnh Tinh Hà.

Khóe miệng Mạnh Tinh Hà nhếch lên thành nụ cười lạnh nhạt: “Có võ giả của hoàng tộc Đông Tề gia nhập Tinh Hà Võ Viện chúng ta. Hắn từng tiết lộ, Sở giáo chủ đã giết chết bảo chủ Thiết Hoàng Bảo ở hạ giới năm trăm năm trong long mạch Đông Tề.

Còn có hòa thượng Long Đồ trong Nguyên Thần Cung, nghe nói cũng là cường giả năm trăm năm trước, chuyện này rất thú vị.

Trước đó ta và đám người Đạo Tôn liên thủ mở đường nối kia. Ta chỉ nghĩ rằng con đường đó là chúng ta tình cờ mở ra cánh cửa tới dị giới, nhưng thời gian này ta điều tra lại mới phát hiện, cái gọi là dị giới không phải dị giới đơn thuần mà có ngàn vạn liên hệ với hạ giới.

Bốn người đã ép chúng ta rút lui chính là Tứ Đại Ma Tôn dưới trướng Côn Luân Ma Giáo năm trăm năm. Lúc cuối ta còn nghe được tiếng kiếm ngâm cực kỳ khủng khiếp, đó là Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành từng làm Độc Cô Duy Ngã bị thương năm trăm năm trước.

Dị giới này không chỉ có liên hệ với hạ giới, mà còn có rất nhiều liên hệ với Côn Luân Ma Giáo.

Thời gian vừa qua ta lại vận dụng thân phận người chấp chưởng giới Cổ Tôn, xem xét rất nhiều điển tịch mà tổ tiên Cổ Tôn lưu lại, cuối cùng cũng tìm được một số dấu vết.

Nếu ta không đoán sai, chắc Sở giáo chủ đã sớm biết nơi đó, biết Hoàng Tuyền Thiên, có phải không?”

Mỗi cường giả bước lên cửu trọng thiên, không ai là loại đơn giản, giáo chủ Phạm Giáo là kẻ điên, trong đầu chỉ có giết chóc thù hận, nhưng Mạnh Tinh Hà không phải.

Chuyện liên quan tới Hoàng Tuyền Thiên có quá nhiều manh mối rải rác, Mạnh Tinh Hà có thể suy đoán được như vậy cũng rất bình thường, cho nên Sở Hưu không quá ngạc nhiên.

Cho nên Sở Hưu chỉ lạnh nhạt nói: “Thế thì? Mạnh viện trưởng cho rằng Hoàng Tuyền Thiên xâm lấn, Côn Luân Ma Giáo ta là kẻ cầm đầu hay sao?”

Mạnh Tinh Hà lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, chuyện này cũng không quan trọng. Quan trọng hơn là ta biết ta không giết được ngươi, hơn nữa ta cũng không phải giáo chủ Phạm Giáo, nhất định phải giết ngươi ngay lập tức.

Ta đã nói rồi, hôm nay ta tới đây chỉ là đánh cược với ngươi một lần, sau ván cược này ân oán giữa chúng ta hóa giải, Tinh Hà Võ Viện đồng ý phối hợp với Côn Luân Ma Giáo, ngăn cản Hoàng Tuyền Thiên xâm lấn.”

“Vậy tiền cược là gì? Ngươi muốn đánh cược cái gì?”

Mạnh Tinh Hà trầm giọng nói: “Sở giáo chủ, ngươi cũng biết chuyện liên quan tới khí vận, thậm chí ngươi còn làm tốt hơn ta.

Tuy Tinh Hà Võ Viện nhúng tay vào tranh đoạt khí vận nhưng thành quả thực tế lại rất ít.

Nhưng Côn Luân Ma Giáo của ngươi đã nắm giữ phân nửa khí vận của võ lâm hạ giới Đông Tề, Tây Sở, Bắc Yên. Tin rằng ngươi cũng cảm nhận được điểm đặc biệt của khí vận.

Nhưng khí vận mà ngươi nắm giữ chỉ là một loại khí vận bị động, nói thẳng ra thì chỉ là dệt hoa trên gấm chứ không phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Thật ra lúc đầu chi phái Tinh Hà Tán Nhân chúng ta cũng không sở trường về võ đạo mà am hiểu các loại bí thuật, thậm chí là những thứ kỳ dị như trận pháp, luyện đan, xem sao, bói toán...

Đạo về khí vận cũng là phương hướng nghiên cứu nhiều đời của truyền nhân chi phái Tinh Hà Tán Nhân, cuối cùng tới thế hệ của ta đã hoàn thiện, có manh mối. Cho nên lúc trước ta mới thành lập Tinh Hà Võ Viện, nhúng tay vào tranh đoạt khí vận.

Bây giờ ở chỗ ta có một trận pháp, một trận pháp có thể ngưng tụ toàn bộ khí vận của hạ giới cho bản thân.

Bây giờ Sở giáo chủ đã bước tới bát trọng thiên đỉnh phong, tuy chỉ cách cửu trọng thiên một cánh cửa, nhưng muốn vượt qua cánh cửa này cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Nhưng chỉ cần có trận pháp của ta, lại thêm khí vận mà bản thân Sở giáo chủ đang nắm giữ, hoàn toàn có thể khiến Sở giáo chủ lên cửu trọng thiên!”

Tiền đặt cược của Mạnh Tinh Hà đúng là khiến Sở Hưu động tâm.

Hoàng Tuyền Thiên hàng lâm, không biết Mệnh Hồn sẽ đi vào hạ giới lúc nào, hiện tại Sở Hưu đang cực kỳ khao khát lực lượng.

Nhưng bây giờ trong người Sở Hưu đã có hai bản nguyên âm dương, lại muốn dùng bản nguyên âm dương để tăng cường lực lượng là chuyện không thể nào. Trong thời gian ngắn Sở Hưu cũng không có biện pháp gì để nhanh chóng bước vào cửu trọng thiên, cho dù là Thiên Hồn cũng không có.

Còn tiền đặt cược của Mạnh Tinh Hà tới rất đúng lúc.

“Vậy ngươi muốn cái gì?”

“Ta muốn bản nguyên âm dương trong cơ thể Sở giáo chủ!”

Sở Hưu cau mày: “Ngươi muốn bản nguyên âm dương làm cái gì? Chắc ngươi cũng biết hiện giờ trong toàn bộ giang hồ, trừ ta ra không ai có thể luyện hóa bản nguyên âm dương. Ta có cho ngươi, ngươi cũng không dùng được!”