Chuyện xảy ra ở Tụ Long Các không ảnh hưởng tới tâm trạng Sở Hưu, mặc dù y đắc tội với Khương Văn Nguyên nhưng thực tế lại chẳng lo Khương Văn Nguyên sẽ làm gì y.
Dù sao giờ Sở Hưu đang đại biểu cho Quan Trung Hình Đường, Khương Văn Nguyên động tới y tương đương với động tới Quan Trung Hình Đường.
Một phần khác là vì thể diện của Khương Văn Nguyên, hắn cũng sẽ không động tới Sở Hưu.
Trước mặt người ngoài Khương Văn Nguyên vẫn luôn thể hiện khí khái hào sảng của bản thân, giờ những người khác còn chưa biết Sở Hưu từ chối hắn, nhưng nếu hắn động tới Sở Hưu vào lúc này chẳng phải chưa đánh đã khai, tự bôi xấu thanh danh bản thân?
Cho nên lúc này Sở Hưu vẫn đi dạo quanh Tế Châu Phủ, thời gian này Tế Châu Phủ cũng có không ít người giang hồ qua lại, khiến toàn bộ châu phủ trở nên ồn ào huyên náo.
Sở Hưu lười chen trong Tế Châu Phủ, trực tiếp tới Thủy Vân Quan cạnh Kính Hồ bên ngoài thành du ngoạn.
Một bên của Kính Hồ là Kính Hồ Sơn Trang của Mạc gia, bên còn lại là một đạo quán nhỏ có tên Thủy Vân Quan.
Tại Kính Hồ, Sở Hưu ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ nhìn phong cảnh xung quanh, đầu thuyền còn một bình hoàng tửu hâm trên bếp lửa cùng vài món ăn. Nếu bên cạnh hắn không phải Lý Bất Tam sắc mặt bỉ ổi mà là một mỹ nữ dịu dàng quyến rũ, đoán chừng khung cảnh sẽ càng thi vị.
Lúc này trên Kính Hồ cũng có không ít thuyền bè, hiển nhiên không ít võ giả ghét bỏ Tế Châu Phủ quá đông đúc chen chúc nên chạy tới đây giải sầu. Dù sao nơi này cách Kính Hồ Sơn Trang nơi khai mạc Thần Binh Đại Hội không xa.
Lúc này Lý Bất Tam đang giới thiệu tình hình Thủy Vân Quan cho Sở Hưu.
“Công tử, một canh giờ nữa Huyền Thành đạo trưởng của Thủy Vân Quan sẽ lên đàng giảng đạo, nếu ngài có hứng thú có thể qua nghe thử.”
Sở Hưu uống một ngụm hoàng tửu vừa hâm nóng hỏi: “Huyền Thành đạo nhân của Thủy Vân Quan này thực lực mạnh lắm à?”
Lý Bất Tam gãi gãi đầu, chần chờ rồi nói: “Huyền Thành đạo trưởng à? Hình như hắn không biết võ công, chí ít tôi ở Tế Châu Phủ này nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy Huyền Thành đạo trưởng ra tay với người khác, cùng lắm chỉ thấy ông ấy thi triển chút chiêu thức dưỡng khí mà thôi. Hơn nữa lần đó cũng biểu diễn cực kỳ chậm rãi, không có chút uy lực nào.
Hơn nữa quy mô của Thủy Vân Quan cũng rất nhỏ, chỉ có Huyền Thành đạo trưởng cùng những cô nhi mà ông ấy thu nhận từ nhỏ. Đám cô nhi này khi lớn lên sẽ thành tiểu đạo sĩ, sau khi thành niên sẽ tới giang hồ du lãm giảng đạo.”
Sở Hưu nghe vậy lại lộ vẻ hứng thú, y không tin đạo sĩ Thủy Vân Quan này thật sự không biết võ công.
Phải biết Kính Hồ này là một vùng đất tốt hợp phong thủy, nhưng cả Kính Hồ rộng lớn một bên là Kính Hồ Sơn Trang của Mạc gia, một bên lại chỉ có Thủy Vân Quan, không thấy lạ sao?
Có Mạc gia rất bình thường, Mạc gia mặc dù thực lực bản thân không ra sao nhưng có một các chủ tiền nhiệm Thần Binh Các, đại tông sư luyện khí như vậy, vốn dĩ đã vượt xa những thế lực bình thường. Cho nên các thế lực không dám thành lập trụ sở cạnh Kính Hồ cũng rất bình thường.
Nhưng Thủy Vân Quan này nhìn qua lại cực kỳ bình dị, chỉ có một đạo sĩ cùng một đống tiểu đạo sĩ nhưng lại có thể nhìn sang Kính Hồ Sơn Trang của Mạc gia qua bờ hồ, nếu ai nói trong này không có điểm gì lạ, đánh chết Sở Hưu cũng không tin.
Lý Bất Tam nói tiếp: “Mỗi khi ăn cơm trưa xong Huyền Thành đạo trưởng đều sẽ giảng giải kinh điển đạo gia cho các tiểu đạo sĩ, ai có hứng thú đều có thể tới xem.
Bình thường các đạo sĩ giảng những thứ này thường cực kỳ thâm ảo, nghe đã đau đầu nhưng Huyền Thành đạo trưởng lại có thể dùng những từ ngữ đơn giản nhất giảng giải rõ ràng, ngay cả người thô kệch như tôi đây cũng hiểu được.
Không biết vì sao, mỗi lần nghe Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo xong tôi luôn cảm thấy mình như nghĩ ra điều gì, cảm giác rất kỳ quái. Cho nên mỗi lần chỉ cần có thời gian tôi đều tới nghe Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo. Trong Tế Châu Phủ cũng có không ít võ giả tới nghe Huyền Thành đạo trưởng giảng đạo, hơn nữa Huyền Thành đạo trưởng cũng chẳng tư tàng, bất kể có bao nhiêu người nghe, ngày thường giảng thế nào thì hôm đó vẫn giảng như vậy.”
Nghe Lý Bất Tam miêu tả như vậy, Sở Hưu càng thêm hứng thú với Huyền Thành đạo trưởng cùng Thủy Vân Quan. Y muốn xem xem vị đạo sĩ kia liệu có phải cao nhân lánh đời không.
Người ẩn thế tốt có thể ở ngay trong thành thị, không nhất thiết phải bế quan trong rừng sâu mới gọi là ẩn thế. Nếu Huyền Thành đạo trưởng này thật sự lại cao thủ, nên biết Lý Bất Tam hơn mười năm rồi vẫn không phát hiện thực lực đối phương, vậy chứng tỏ vị Huyền Thành đạo trưởng này đã ẩn thế thành công.
Đúng lúc này, một con thuyền khách hoa lệ vẩy bọt nước chạy tới bên thuyền nhỏ của Sở Hưu cười nhẹ nói: “Xem ra Sở huynh nhã hứng không tệ. Chẳng hay phong cảnh Đông Tề của ta ra sao, có sánh được với đất Quan Trung không?”
Trên thuyền khách một bóng người mặc áo gấm màu vàng kim nhảy ra, dưới chân vang lên tiếng cương khí cực nhỏ, nhẹ nhàng hạ xuống thuyền nhỏ của Sở Hưu.
Sở Hưu còn nhớ người này, vài ngày trước từng có mặt tại tầng bảy Tụ Long Các. Hơn nữa người này được đám người bao quanh, chắc hẳn thân phận không thấp.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đất Quan Trung trải qua chiến loạn, cảnh sắc không có gì đặc sắc. Nói phồn hoa chẳng qua do đội buôn cùng võ giả ba nước qua lại thường xuyên nên mới như vậy, trên thực tế ở Quan Trung cũng không nhiều.”
Nói xong Sở Hưu chắp tay với công tử trẻ tuổi đó nói: “Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ?”
Công tử trẻ tuổi cười cười nói: “Có gì đâu, Thương Dương Mạc gia, Mạc Thiên Lâm.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Hạng mười lăm trên Long Hổ Bảng, Túy Họa Tiểu Kiếm - Mạc Thiên Lâm?”
Thương Dương Mạc gia tại Đông Tề đứng trong Cửu Đại Thế Gia, mặc dù không xếp đầu nhưng ngàn năm không suy sút, thực lực vẫn luôn ổn định.
Mạc Thiên Lâm cười khổ lắc đầu nói: “Danh hiệu đó chẳng phải thứ ta muốn đặt, không phải chuyện gì đáng khoe khoang.”
Túy Họa Tiểu Kiếm không phải chỉ võ công của Mạc Thiên Lâm cũng không phải chỉ binh khí của hắn mà do ngày xưa khi còn trẻ Mạc Thiên Lâm ngông cuồng giấu diếm thân phận, theo đuổi một nữ tử cõi hoa không có kết quả. Hắn uống rượu say mèm cầm kiếm nhảy múa, lấy kiếm làm bút, vẩy mực viết một bài thơ tình sầu thảm, không ngờ lại truyền khắp chốn phong nguyệt Đông Tề.
Thân là đệ tử thế gia võ lâm Thương Dương Mạc gia, theo đuổi một cô gái làng chơi không thành thì thôi, lại còn nhờ một bài thơ mới nổi danh tại Đông Tề, chuyện mất mặt này ném tới tận cửa nhà. Mạc Thiên Lâm bị cha đánh cho một trận nhốt trong từ đường bế quan hai năm.
Nhưng ai ngờ sau chuyện này Mạc Thiên Lâm lại như khai khiếu, tu vi tiến bộ thần tốc. Hai năm đó hắn trực tiếp từ Cảnh giới Ngưng Huyết bước vào Ngoại Cương cảnh, sau khi xuất quan xông xáo giang hồ càng thể hiện thực lực bất phàm, trong một năm đã lên tới hạng mười lăm trên Long Hổ Bảng.
Nhưng không biết do ai, ngay lúc Mạc Thiên Lâm dương danh lại làm lộ chuyện trẻ tuổi ngông cuồng ngày xưa của hắn. Kết quả danh hiệu của Mạc Thiên Lâm lại biến thành Tuý Họa Tiểu Kiếm, nghe rất thi vị nhưng thực tế lại là thời khắc hắn mất mặt nhất.
Sở Hưu không biết sự tình trong đó có gọi vậy cũng thôi, nếu người xung quanh biết chuyện còn dám gọi danh hiêu, Mạc Thiên Lâm sẽ lập tức trở mặt.
Sở Hưu thật sự không biết mấy chuyện ngông cuồng hồi trẻ của Mạc Thiên Lâm, y nhớ được tên tuổi cùng xuất thân của những võ giả hạng trên hai mươi Long Hổ Bảng nhưng lại không hiểu rõ tin tức cặn kẽ của bọn họ.
Lúc này Mạc Thiên Lâm lại cười cười nói: “Hôm qua Sở huynh và An Nhạc Vương có vẻ không được thoải mái”?”
Hôm nay hắn chủ động tới bắt chuyện với Sở Hưu thật ra là do hiếu kỳ mà thôi.
Không thấy Sở Hưu thì thôi, vừa hay du ngoạn quanh hồ, thấy người thì tiện thể tới bắt chuyện vài câu. Hắn cũng đang hiếu kỳ về người này.
Trong số hai mươi người đứng đầu Long Hổ Bảng, võ giả xuất thân tán tu đã ít lại càng thêm ít, có thể nói là lông phượng sừng lân.
Mặc dù giờ Sở Hưu đang là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường, nhưng xuất thân của y lại là tán tu dân dã tiêu chuẩn, đi được tới như ngày hôm nay, Mạc Thiên Lâm cũng hết sức hiếu kỳ.
Sở Hưu lắc đầu, không kể lại chuyện Khương Văn Nguyên mời chào mình không thành, chỉ thản nhiên nói: “Có chút bất đồng thôi mà. Sở Hưu ta xuất thân dân dã, An Nhạc Vương lại là hoàng tộc khi xưa, chúng ta nói chuyện không hợp thôi.”
Thấy Sở Hưu không muốn nói, Mạc Thiên Lâm cũng không cưỡng ép, có điều hắn lại nói: “Thật ra An Nhạc Vương trở mặt với ngươi cũng có thể do chính ngươi xui xẻo, gánh tội thay cho đường chủ nhà ngươi thôi.”
Sở Hưu kinh ngạc hỏi lại: “Quan đường chủ có ân oán với An Nhạc Vương hay sao?”
Mạc Thiên Lâm cười cười nói: “Mạc gia ta là thế lực bản địa Đông Tề, cũng nghe được chút tin tức. Nghe nói khi xưa Quan Tư Vũ Quan đường chủ tới Đông Tề cầu kiến hoàng thất mong thương thảo về địa vị Quan Trung Hình Đường, An Nhạc Vương từng tiếp xúc với Quan đường chủ, nhưng không biết vì sao hai bên tan rã không vui.”
Sở Hưu nghe vậy ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, nếu hắn không đoán sai, ngày trước Khương Văn Nguyên cũng mời chào Quan Tư Vũ như vậy. Nếu thế y cũng chẳng biết nên đánh giá Khương Văn Nguyên ra sao, là không tự biết mình ư?
Lúc đó là hơn hai mươi năm trước, Quan Tư Vũ đã tiếp nhận chức vị đường chủ Quan Trung Hình Đường, bản thân lại là tông sư võ đạo Chân Đan cảnh, chúa tể một phương.
Còn lúc đó Khương Văn Nguyên ra sao? Cho dù có thân phận An Nhạc Vương cũng chỉ là một tiểu bối mà thôi. Nghé con mới sinh không sợ cọp, hắn lại còn dám tới mời chào Quan Tư Vũ cùng toàn bộ Quan Trung Hình Đường. Nếu đổi lại thành Sở Hưu khéo đã trở mặt ngay lập tức.
Sở Hưu lắc đầu cười nhạt nói: “Bất kể An Nhạc Vương có ân oán với Quan đường chủ hay có ân oán với ta cũng được. Dù sao sau Thần Binh Đại Hội ta cũng sẽ về Quan Trung, lo nhiều vậy làm gì? Nói lại thì lần này người tới Thần Binh Đại Hội ít hơn nhiều so với tưởng tượng của ta. Năm hạng đầu của Long Hổ Bảng không ngờ lại chẳng thấy một ai.”
Mạc Thiên Lâm cười cười nói: “Thần binh với chúng ta là chỉ gặp được chứ không cầu được, thậm chí trong tay lão tổ Mạc gia ta không có nổi một thanh thần binh. Nhưng đối với những người trên năm hạng đầu Long Hổ Bảng, chỉ cần bọn họ thật sự trưởng thành bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, vậy tông môn bọn họ tất nhiên sẽ giao thần binh đã chuẩn bị từ trước cho họ, cần gì tới đây tranh đoạt một thanh thần binh rốt cuộc là gì cũng không biết?”
Tạ Tiểu Lâu cùng Lã Phụng Tiên