Trong trận chiến này, Sở Hưu lấy một địch trăm, triệt để ổn định lại cục diện, nhưng lúc này Bạch Vô Kỵ đứng phía sau ánh mắt lại lóe lên sắc thái lạ.
Những người khác đã bị Sở Hưu dọa sợ, cho dù biết giết chết Sở Hưu là cưới được Yến Đình Đình, trở thành con rể Yến Hoài Nam nhưng bọn họ cũng không dám động thủ.
Nhưng Bạch Vô Kỵ thấy Sở Hưu giữa trận khí thế đã mơ hồ, không còn uy thế cường đại như lúc trước, trong lòng lại rục rịch.
Thật ra Bạch Vô Kỵ chẳng hứng thú gì với Yến Đình Đình, hắn cũng là võ giả Bắc Yên, đương nhiên biết Yến Đình Đình là người ra sao.
Kẻ ác liệt như hắn đương nhiên không thích loại nữ nhân điêu ngoa như Yến Đình Đình, huống hồ hắn thấy nữ nhân này rõ là điên rồi, không ngờ còn lấy Thần Vũ Môn ra làm thù lao cho người ta giết Sở Hưu, chuyện này nếu Yến Hoài Nam biết được khéo tức tới gần chết.
Hơn nữa hắn còn là đệ tử kiệt xuất nhất thế hệ này của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, việc gì phải để mắt tới vị trí người thừa kế Thần Vũ Môn. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn mạnh hơn Thần Vũ Môn nhiều.
ân oán giữa Bạch Vô Kỵ cùng Sở Hưu nói trắng ra là tranh đoạt danh lợi mà thôi.
Có vài người có thể không màng danh lợi nhưng đại đa số lại không thể buông bỏ, Bạch Vô Kỵ chính là loại người sau.
Khi vừa quen Sở Hưu, lúc đó Sở Hưu chỉ là một võ giả tán tu không xu dính túi, cho dù hắn ra mặt cướp bảo vật tại Lữ Dương Sơn, Bạch Vô Kỵ cũng chẳng buồn để ý.
Nhưng không ngờ chỉ không tới hai năm Sở Hưu đã hoàn toàn cưỡi lên đầu của hắn, những chuyện trước kia sớm muộn gì cũng bị người ta lật lên. Đến lúc đó Bạch Vô Kỵ rất có thể sẽ thành hòn đá kê chân cho chiến tích của Sở Hưu trên Long Hổ Bảng.
Có điều Bạch Vô Kỵ không thể không thừa nhận, chỉ với uy thế hiện tại của Sở Hưu, nếu giao thủ một chọi một, hắn cũng chẳng phải đối thủ, cho dù vận dụng những bí pháp của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hắn cũng không nắm chắc thắng được Sở Hưu.
Nhưng Bạch Vô Kỵ trước nay không phải người cổ hủ, đã đánh với người ta còn lo công bằng công chính nỗi gì? Trước kia không phải hắn chưa bỏ đá xuống giếng bao giờ!
Cho nên khi thấy bộ dáng đó của Sở Hưu, ánh mắt Bạch Vô Kỵ lóe lên sát khí, cuối cùng trực tiếp quyết định, trầm giọng nói với võ giả Bắc Yên bên cạnh như Phương Hoài: “Lát nữa cùng ta ra tay với tên Sở Hưu kia!”
Nghe Bạch Vô Kỵ nói vậy, Phương Hoài lập tức giật mình, vội vàng nói: “Bạch huynh, Thần Binh Đại Hội sắp đến, ngươi muốn ra tay còn nhiều cơ hội mà, sao phải gấp gáp như vậy?”
Bạch Vô Kỵ định ra tay với Sở Hưu là chuyện của Bạch Vô Kỵ, bọn họ thật sự không định xen vào.
Nếu Sở Hưu chỉ là một võ giả tán tu thì cũng thôi, ra tay với hắn còn tiện kiếm thêm chút cảm tình của vị thiếu chủ Bạch Vô Kỵ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành này.