Một tên vũ phu lỗ mãng chỉ biết chém chém giết giết không khó đối phó, một kẻ xu nịnh chỉ biết trốn trong bóng tối âm thầm tính toán cũng không khó đối phó. Thứ thật sự khó là kết hợp của cả hai, cũng như Nhiếp Đông Lưu hiện tại.
Tụ Nghĩa Trang không dễ chọc, điểm này Sở Hưu biết, có điều thù oán đã kết, sớm muộn gì cũng phải giải quyết.
Lúc này dưới Phù Ngọc Sơn, người nên tới cũng đã tới, đệ tử Tọa Vong Kiếm Lư đã bắt đầu đi ra giữ gìn trật tự, chuẩn bị chờ đợi Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chính thức bắt đầu. Nhưng ngay lúc này, dưới chân núi vang lên tiếng nói chuyện ồn ào, hiển nhiên người tới danh tiếng còn lớn hơn Nhiếp Đông Lưu.
Sở Hưu quay đầu nhìn lại, người tới là Đại Quang Minh Tự, Tu Bồ Đề Thiền Viện cùng một số đại phái đỉnh cao.
Những đại phái này đều được Ngũ Đại Kiếm Phái mời tới xem lễ, đại phái đỉnh phong trên giang hồ như vậy xưa nay không thiếu tông sư võ đạo.
Lấy Đại Quang Minh Tự làm ví dụ, Tam Đại Thiền Đường cùng Lục Đại Võ Viện, mỗi vị thủ tọa đều có thực lực cảnh giới tông sư võ đạo.
Đại Quang Minh Tự có thủ tọa Kim Cương Viện - Hư Ngôn cùng thủ tọa Không Chấp Thiền Đường - Hư Độ tới đây. Võ viện cùng thiền đường đều phái một người tới, đã đủ nể mặt Ngũ Đại Kiếm Phái.
Thủ tọa Không Chấp Thiền Đường - Hư Độ là một tăng nhân trung niên tướng mạo khoảng bốn mươi, so với những tăng nhân Đại Quang Minh Tự khác, Hư Độ có vẻ ngông nghênh, đi đường lung la lung lay, nếu bỏ đi tăng bào thật sự giống một lão du côn, không như cao tăng đắc đạo.
Nhưng địa vị của người này lại là cao nhất, những võ giả Đại Quang Minh Tự khác chỉ có thể đi theo sau lưng hắn, chuyện này khiến tất cả các đệ tử Đại Quang Minh Tự che mặt, cảm giác mất hết mặt mũi.
Bọn họ thật sự không hiểu vì sao trong chùa lại phái sư bá Hư Độ tới đây, đúng là làm mất hết hình thượng của Đại Quang Minh Tự bọn họ.
Thấy bộ dáng đó của Hư Độ, Hư Ngôn kéo tay Hư Độ, nhỏ giọng truyền âm: “Hư Độ sư huynh, chú ý hình tượng!”
Hư Độ liếc hắn một cái, chẳng buồn để tâm: “Hình tượng, ta có phải phương trượng sư huynh đâu, để ý hình tượng làm gì? Lúc trước sư phụ đặt cho ta pháp hiệu Hư Độ, ta cũng không thể uổng phí tâm tư của lão nhân gia chứ.
Lại nói, Phật có lời: Hết thảy hữu vi pháp, như bong bóng mộng ảo, như làn sương bao phủ, chiếu rọi khắp nhân gian.
Trong lòng ta có Phật, ai nói ta làm bại hoại uy danh Phật tông? Độ Kim Thân, pháp tướng trang nghiêm chính là Phật, tượng bùn đài gỗ che chở cho bách tính khổ sở thì không phải Phật?
Sư đệ, như ngươi là quá mức chấp nhất vào những thứ bề ngoài, như vậy là không tốt, Phật tại tâm, không phải trên áo cà sa.”
Hư Ngôn bị lời này của Hư Độ làm cho không còn gì để nói, hai mắt trợn trắng.
Lục Đại Võ Viện tu võ, Tam Đại Thiền Viện lại là thiền võ đồng tu, nếu xét về lý giải đối với các loại kinh phật, luận mồm mép bọn họ kém xa tít tắp.
Mặc dù Hư Ngôn biết Hư Độ lấy cớ ngụy biện, nhưng hắn nghe xong còn thấy có vẻ rất có lý, lại nhìn những đệ tử Phật môn phía sau cũng đều lộ vẻ ‘Hư Độ sư bá thật lợi hại’, ‘Hư Độ sư thúc quả không hổ danh cao tăng’, ai nấy hết sức khâm phục.
Thấy vậy, Hư Ngôn lại bất đắc dĩ, ưu thương không thôi cho tương lai Đại Quang Minh Tự.
Đúng lúc này, Tuệ Chân sau lưng hắn thân hình cứng đờ, ngừng lại tại chỗ.
“Tuệ Chân, sao vậy?” Hư Ngôn hỏi.
Minh Trần đã chết, Tuệ Chân vốn tuổi tác đã không nhỏ lúc này càng thêm già yếu, cho nên lần Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội này Hư Ngôn mới dẫn Tuệ Chân theo, coi như giải sầu.
Nhìn theo hướng ánh mắt Tuệ Chân, Hư Ngôn cũng thấy Sở Hưu, chuyện này khiến hắn lập tức cau mày, hắn không ngờ Sở Hưu cũng tới đây.
Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội dù sao cũng là thịnh hội giang hồ, còn là đại hội tương đối nghiêm túc, cho nên mỗi thế lực đều phái trụ cột vững chắc của mình tới.
Mặc dù sức chiến đấu của Sở Hưu có thể so với Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng thực tế y vẫn là cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, tư cách trong Quan Trung Hình Đường cũng kém xa các chưởng hình quan hay thủ lĩnh Tập Hình Ti khác, cho nên Hư Ngôn thật sự không ngờ Sở Hưu lại có mặt ở đây.
Hư Ngôn lo lắng nhìn Tuệ Chân, vừa định nói gì đó, lại thấy Tuệ Chân hờ hững quay đầu, khoát tay áo nói: “Tiểu sư thúc, ta không sao, chúng ta đi thôi.”
Tuệ Chân biết Hư Ngôn khó xử, không muốn bị tiểu sư thúc luôn đối xử không tệ với mình tiếp tục gặp khó.
Nhưng một số tăng nhân khác của Kim Cương Viện lại lộ vẻ tức giận nói: “Sở Hưu giết Minh Trần sư huynh, Tuệ Chân bá bá, chẳng lẽ lại bỏ qua chuyện này à?”
Các tăng nhân trong Kim Cương Viện trước này đều cùng tu hành, bọn họ không phải đệ tử Tuệ Chân nhưng cũng rất tức giận vì cái chết của Minh Trần.
Một số ân ân oán oán trên giang hồ thật ra chẳng có đạo lý gì mà bàn, cho dù là Đại Quang Minh Tự cũng không thể chỉ làm theo lý không xét tình thân.
Dù sao trong mắt những võ giả này, Minh Trần là sư huynh của họ, mặc dù đối với người ngoài Minh Trần tính khí nóng nảy dễ nổi giận, nhưng đối với các sư huynh đệ bọn họ lại luôn quan tâm chăm sóc, ngoài lạnh trong nóng.
Giờ Minh Trần bị giết, bọn họ bất kể Minh Trần tới gây sự với Sở Hưu ra sao, chỉ cần biết Minh Trần chết trong tay Sở Hưu là đủ.
Tuệ Chân ngăn cản những người kia, trầm giọng nói: “Đừng xúc động! Ta cũng muốn báo thù cho Minh Trần, nhưng báo thù cũng cần có thời gian địa điểm, giờ các ngươi làm vậy là bôi nhọ thanh danh Đại Quang Minh Tự ta, phải suy nghĩ vì đại cục!”
Trong số những võ giả ở đây, ngược lại Tuệ Chân có đệ tử mất mạng lại là người tỉnh táo nhất. Những người khác mặc dù không cam lòng nhưng Tuệ Chân thân là đệ tử Minh Trần còn nói tạm thời bỏ qua, bọn họ còn làm được gì? Đành đè cơn phẫn nộ trong lòng xuống, coi như không nhìn thấy Sở Hưu.
Hư Độ đi phía trước thấy cảnh này không khỏi lắc đầu nói: “Oan oan tương báo tới khi nào, thù hận vốn không thể đè ép, càng ép xuống lúc bật lên càng kinh khủng. Đến lúc đó e rằng còn tạo thành hậu quả ngoài sức tưởng tượng. Muốn kết thúc hoàn toàn ân oán, trừ phi giết sạch bên kia mới xem như triệt để chấm dứt.
Lần này Hư Vân sư huynh làm sai rồi, vì một ân tình mà hắn không cho Đại Quang Minh Tự ta động thủ, nhưng ân oán sẽ kéo dài sâu hơn, tới sau này phát triển tới mức nào, không ai dám nói trước.”
Hư Ngôn cau mày nói: “Nếu ngươi biết, sao không nói với Hư Vân sư huynh?”
Hư Độ dùng ánh mắt như nhìn thằng ngốc nhìn Hư Ngôn: “Với tính cách của Hư Vân sư huynh, cho dù phương trượng có mở miệng hắn cũng chẳng dễ thay đổi, nói chi gặp chuyện như giờ.
Ta không muốn nói chuyện với Hư Vân sư huynh, cho nên nếu lần sau còn gặp chuyện như vậy, ngươi muốn mở miệng thì để ta nhắc, còn ngươi tự đi mà nói.”
Hư Ngôn lập tức nghẹn lời, lúc trước Hư Ngôn cũng không buồn nghĩ tới chuyện tới nói với Hư Vân sư huynh, bằng không lúc trước hắn đã chẳng đáp ứng Hư Vân dứt khoát như vậy.