Con Ma Biến Thái

Chương 16






Tôi không để ý đến lời nói của hắn, cảm thấy mình như vậy thực soái, cho đến khi đi được nửa đường, tôi thấy trong màn đêm tràn đầy những giận gió âm lãnh, kèm theo đó là những tiếng kêu của quạ đen, ma quỷ.

Phía xa xa là một vườn hoa, ở đó có một bà lão.

Bà mặc một chiếc áo vải thô, trên tay xách một xô nước, tiến về phía tôi.

Giờ này có rất nhiều ma quỷ, những lời này của Hạ Khải Phong luôn quanh quẩn trong đầu tôi, tôi mạnh mẽ bước nhanh về phía trước.

Lúc đi lướt qua bà lão, đột nhiên bà ấy lảo đảo "Ai da" một tiếng, cả người ngã về phía trước, tôi nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy bà ta, nhưng lại bị một xô nước dội vào người.

"Bà không sao chứ?" Tôi quan tâm hỏi.

Bà ngẩng đầu lên, khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn, thanh âm khàn khàn: "Cám ơn cô! Tôi già rồi, không còn làm được việc gì nữa, xách cái xô nước cũng không nên hồn, để tôi đi múc một xô khác!"

"Bà hãy để tôi giúp bà xách một xô khác?" Tôi thật sự không đành lòng nhìn bà lão phải khổ cực như thế, tôi xách lấy xô nước, chạy về hướng bờ sông.

Tôi đang múc được hơn nưng thùng thì đột nhiên bà lão ở sau lưng tôi hỏi: "Cô thích thầy Lâm Bác An sao?"
"Dạ thích ạ!" Tôi không chút do dự trả lời bà.

"Bà cũng biết An An ạ?"
Ở trong cùng một thôn, Lâm Bác An lại là thầy giáo tiểu học, đối tốt với học sinh, tôi nghĩ bà lão biết hoắc là thích hắn cũng không có gì là lạ.

Tôi nói xong xoay người lại, bỗng chốc đụng phải phải bà lão, sợ bà lão bị ngã, tôi cuống quít đỡ lấy bà.

Tôi nhìn thẳng vào bà, đang muốn dò hỏi, thì bà lão lại nở một nụ cười âm trầm, làn da nhăn dúm dó mặt bỗng nhiên rớt xuống từng khối thịt, lộ ra rất nhiều ròi bọ bò lổm cổm.

Sống hơn hai mươi bốn năm, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hình ảnh kinh khủng như thế, tôi sợ tới mức hồn phi phách tán, muốn chạy trốn nhưng hai chân lại mềm nhũn không có sức lực, muốn mở miệng kêu cứu nhưng lại không thể, xô nước trong tay tôi trong phút chốc liền biến thành tóc của bà ta, cuốn lấy tay tôi rồi từ từ bò lên trên, tôi liều mạng giãy giụa, hai tay múa may quay cuồng muốn thoát khỏi những sợi tóc ghê rợn kia, nhưng dường như không hề có tác dụng.


Trên mặt bà ta đã rơi hết thịt, chỉ còn lại hai con mắt, những khối thịt trên mặt đất biến thành một bãi máu loãng chậm rãi di chuyển về phía tôi, bò lên trên chân tôi.

Tôi hoảng sợ đến cực điểm, các sợi lông trên cơ thể dường như đều dựng đứng hết cả lên, trái tim đập thình thịch thình thịch như sắp nổ tung, ngay cả thở cũng khó khăn.

Bà ta cười càng ngày càng đắc ý.

Có lẽ là do tôi vung tay quá mạnh, mà hai chân lại không nhúc nhích, nên thân thể không được giữ thăng bằng, cả người tôi lảo đảo ngã về phía sau.

Bịch!
Tôi ngã xuống dòng nước lạnh làm nước bắn bên lung tóe.

Tôi không biết bơi nên tôi không ngừng ở trong nước giãy dụa, cái lạnh ngấm vào tận xương tủy, lồng ngực thì càng ngày càng càng đau.

Ngay lúc ý thức tôi đang mơ hồ dần mất đi thì tôi nghe thấy tiếng nói của một đứa bé: "Mẹ ơi mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi!"
Tôi miễn cưỡng mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của một cậu bé ước chừng bảy tám tuổi, đôi tay cậu đè lên bụng tôi, muốn ép nước ở trong cơ thể tôi ra ngoài.