Con Ma Biến Thái

Chương 31






Hoa Long vừa nghe, giận đến tím tái mặt mày.
"Còn có, ngươi vừa già vừa xấu còn chưa tính, ngươi chưa tốt nghiệp tiểu học sao? Đâu ra hai người? Ông đây có một nữ nhân là đủ rồi, còn lại nhường cho ngươi, đừng nói ta không quan tâm đến bạn bè." Hạ Khải Phong hào phóng nói.
Hoa Long nghe xong lời này, liếc mắt nhìn tôi một cái.

Tôi cầm lấy chén trà uống, che giấu đi sự nhẹ nhõm của mình.
Nghe Hạ Khải Phong nói, hắn hẳn là còn chưa biết tôi mang thai con của hắn.

Chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Long trợn tròn mắt nhìn Hạ Khải Phong.

Học giọng điệu kiêu ngạo của Hạ Khải Phong: "Ai muốn làm bạn với ngươi, bằng vào nhan sắc của ông đây còn sợ không tìm được nữ nhân sao?"
Hai cái tên một ma một người này cũng thật tự luyến.

Tôi thật sự là nghe không nổi nữa, trong lòng đầy buồn bực.

Ai có tâm trạng nghe bọn hắn hát tuồng?
"Hai người từ từ ôn chuyện, tôi đi làm đã." Tôi đứng lên nói.
"Ta cũng muốn đi, chúng ta đi cùng nhau." Hoa Long cũng đứng lên rồi xoay người nói với Hạ Khải Phong: "Ta cảnh cáo ngươi – Hạ Khải Phong: Nơi này chính là địa bàn của ta.


Ngươi dám làm xằng bậy cũng đừng trách ta không thủ hạ lưu tình."
Hạ Khải Phong lạnh lùng nhìn hắn rồi nhanh chóng tiến tới ôm lấy tôi, nói với Hoa Long: "Địa bàn của ngươi thì làm sao? Ông đây thích tới thì tới."
"Chú ý thân phận của ngươi, đừng há mồm ngậm miệng là ông đây, mất thân phận." Hoa Long đi tới bên cạnh tôi, nghiêm trang giáo dục Hạ Khải Phong.
"Cắt, cứ nói như là ngươi chưa từng nói vậy.

Ta không muốn nói chuyện với ngươi." Hạ Khải Phong nói xong liền đẩy Hoa Long ra: "Cách xa người phụ nữ của ta ra chút, kẻ thứ ba."
"Ta chính là Hoa Long đại sư, ngươi dám mắng ta là kẻ thứ ba?"
"Mắng ngươi thì sao? Ta còn là Ma Viêm thiếu chủ của Minh giới đó!"
Nghe hai cái tên đàn ông nực cười này đấu võ mồm, tôi thật muốn mắng bọn họ im miệng.

Nhưng tôi thấp cổ bé họng, bất đắc dĩ đành phải nghiến răng nghiến lợi mà chịu đựng.
Thở dài lại thở dài.
Tâm tình rất buồn bực, ngày mai mình phải đi kiểm tra chút.

Hy vọng Hoa Long đại sư đã nhìn nhầm.
Vì bận công tác nên đến cuối tuần tôi mới tới bệnh viện kiểm tra được.
Tôi không thích bệnh viện vì nó có mùi thuốc rất khó chịu.

Vùa mới bước vào bệnh viện tôi liền có cảm giác âm u.

Đi ngang qua phòng cấp cứu, tôi tò mò mà liếc mắt một cái, rất nhiều bác sĩ đang vội vàng cứu bệnh nhân, người nào người nấy cũng mặt ủ mày chau.

Có một số người đã được tuyên bố tử vong, tôi cũng không kìm được mà cảm thấy đau lòng theo.
Nhìn thấy người chết sẽ không may mắn.

Tôi đang chuẩn bị nhanh chóng rời đi thì đột nhiên xuất hiện một hình ảnh vô cùng kinh dị.
Từ chỗ xác bệnh nhân, xuất hiện một linh hồn từ từ bay lên.

Tôi khiếp sợ, không dám tin mà mở to hai mắt.

Nhìn hồn phách kia bay trôi nổi.
Hắn ta là một chàng trai trẻ, toàn thân dính đầy máu tươi, trên mặt còn cắm những mảnh thủy tinh.

Hẳn là chết do tai nạn xe cộ.
Không biết có phải hắn cảm nhận được tôi đang nhìn hắn không mà đột nhiên hắn nhìn tôi vô cùng hung tợn.

Hắn há mồm gào thét, lộ ra hai hàm răng dính đầy máu tươi, ra oai với tôi.
Tôi chạy đi thật nhanh, làm bộ không phát hiện.

Sau khi ra khỏi khu cấp cứu, tôi vừa chạy vừa kêu to: Aaaaa...
Cho đến khi "thiên thần áo trắng" (y tá) nhìn thấy tôi liền mắng: "Nơi này là bệnh viện, cấm ồn ào!" Nói xong còn bĩu môi lải nhải: "Cùng lắm là gặp ma thôi, biểu cảm cũng thật là thái quá!"
Tôi cầm đơn đăng ký khám bệnh vào khoa phụ sản, trái tim hoảng loạn không ngừng.

Ngồi ở ghế chờ, tôi cố gắng an ủi bản thân: Mỗi ngày ở bệnh viện đều có rất nhiều người chết, có ma quỷ cũng là chuyện bình thường.