Con Ma Biến Thái

Chương 40






Nếu ra ngoài thì nhất định phải nghĩ biện pháp tồn tại.

Tôi phát huy, vận động mọi tiềm năng, dùng một ngày chạy khắp toà cung điện, nhưng không tìm thấy chút đồ ăn thức uống nào.
Tôi thật sự rất mệt mỏi.

Tuy rằng cái đảo nhỏ này không phân rõ ngày đêm, nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, đèn trong cung điện sẽ tự động sáng lên.
Tôi đang ngủ, đột nhiên cảm giác có người đang sờ mặt tôi.

Tôi mở mắt, thấy có một người con gái xinh đẹp như thần tiên đang nhìn mình.
Tôi nghĩ tôi đã chết.

Nơi này chắc hẳn là thiên đường, tiên nữ này cũng thật xinh đẹp!
"Thần tiên tỷ tỷ, tại sao tôi chết rồi mà vẫn cảm thấy đói, thấy khát?" Tôi suy yếu nói.
Vị thần tiên tỷ tỷ này ngồi cạnh tôi, nên chiếc váy trắng phiêu dật trên người nàng chạm vào tay tôi khiến tôi có cảm lạnh buốt.

Khoảng cách giữa tôi và nàng ấy rất gần, nên tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta.

Trên giữa trán còn có một chu sa màu đỏ lự vô cùng đẹp mắt.
Nàng bật cười, nói: "Miệng cô cũng thật ngọt, thần tiên tỷ tỷ ta liền chỉ dạy cô một chút!"
Giọng nói của thần tiên tỷ tỷ thật là dễ nghe!

Nàng chỉ vào cánh cửa, nói: "Nhìn thấy cánh cửa kia không?"
Tôi gật đầu.
"Vẫn còn thời gian, cô phải chạy nhanh vào đó, nếu không ngươi sẽ phải mang trên mình bộ dáng quái dị này vĩnh viễn." Thần tiên tỷ tỷ nhìn tôi, đồng tình lắc lắc đầu, tấm tắc nói: "Nếu ta giống như cô thì đã sớm một phát đâm đầu chết.

Chết sớm sớm siêu sinh."
Tôi duỗi tay sờ gương mặt mình.

Đến khi sờ tới cái mũi, quả thực là so với mũi của Trư Bát Giới còn xấu hơn.
Tôi giãy giụa hơn nửa ngày mới ngồi dậy được, mồ hồi chảy nhễ nhại: "Ý của thần tiên tỷ tỷ là: chỉ cần tôi vào cánh cửa kia thì tôi liền có cơ hội khôi phục lại diện mạo trước kia?" Tôi khẩn trương hỏi.
Thần tiên tỷ tỷ cong môi cười, dụ hoặc nói: "So trước kia còn xinh đẹp hơn! Hắn có thể giúp cô thực hiện nguyện vọng.

Tới, cầm nó, vào đi thôi!"
Thần tiên tỷ tỷ nói rồi đưa cho tôi một cọng lông chim.
Sau đó nàng nhẹ nhàng đứng lên bay đi, tựa như một con bướm trắng.

Cuối cùng thân ảnh của nàng cũng biến mất, nhưng giọng nói của nàng vẫn cứ vang lên bên tai tôi: "Vào đi thôi! Vào đi thôi!..."
Tôi như bị thôi miên, một lòng chỉ nghĩ: Tôi muốn đi vào, tôi muốn gầy!
Tôi kích động, đi thật nhanh tới chỗ cánh cửa kia.
Cửa bị một cái khoá hình đầu chó khoá lại, vốn dĩ không thể đi vào được.
Trong bốn cánh cửa chỉ có mỗi cánh cửa này có khoá, tôi thất vọng vô cùng, tức đến hộc máu nên đã đấm một phát vào cái khoá hình đầu chó.

Khóa không hư mà tay của tôi thì lại bị sưng đỏ.
Tôi vuốt tay.

Cạnh cánh cửa có một bức tượng hấp dẫn lực chú ý của tôi, đó là tượng Tử Thần.
Ta cẩn thận quan sát bức tượng.

Người trong bức tượng được bao lại bởi một chiếc áo choàng đen, chỉ lộ ra hai con mắt và một bàn tay.
Ánh mắt hắn lập loè màu xanh biếc âm u, cầm trên tay chính là lưỡi hái vô cùng sắc bén.

Bộ dáng vừa chân thật lại quỷ dị khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Tôi cố tình dời tầm mắt.

Nói cho cùng thì hắn cũng chỉ là tượng sáp, hắn không thể động đậy, càng không thể cắn tôi.
Nhưng hắn cứ nhìn tôi chằm chằm, tâm tình tôi sao có thể bình tĩnh được?
Hắn chùm áo choàng lớn nên cái mũ cũng rất rộng, tôi duỗi tay kéo mũ xuống, che khuất đôi mắt của hắn.
Hừ, xem hắn còn trừng tôi kiểu gì?

Trở lại vấn đề chính.

Nếu cửa đã khoá thì tại sao thần tiên tỷ tỷ còn chỉ tôi đi tới đây? Đúng rồi, nàng cho tôi một cọng lông chim.
Tôi giơ lông chim lên, nhìn vào cái khoá hình đầu chó và tượng Tử Thần, rồi lại nhìn nhìn cọng lông chim trong tay: Rốt cuộc chúng nó có liên hệ gì? Chẳng lẽ cọng lông chim này là chìa khoá để mở cửa?
Tôi thử lấy lông chim bỏ vào khe hở của cái khoá hình đầu chó.

Một lần lại một lần, nhưng vẫn không có động tĩnh.
Ngoại trừ miệng con chó và lỗ mũi của nó có động.

Hay là thử bỏ vào lỗ mũi nó xem sao?
Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác mình đang bắt nạt một con chó.

Tuy rằng xấu hổ, nhưng vẫn bỏ lông chim vào lỗ múi con chó.
“Hắt xì!” Vậy mà cái đầu chó kia lại hắt xì một tiếng vang dội.

Tôi sợ tới mức lùi về sau vài bước, không dám tin vào hai mắt mình.
Sau đó đột nhiên cái đầu chó mia lại nói chuyện: “Mau lấy nó ra, ta sẽ cho cô vào.” Đầu chó vừa nói xong, đầu của nó quay liên tiếp ba vòng, sau đó cửa liền được mở ra.
Tôi vô cùng kinh ngạc.
Rõ ràng là một cái khoá hình đầu chó, nhưng nó chẳng những có thể nói, còn hắt xì.

Tôi dám chắc cái này do ma quỷ tạo ra.
Nếu cửa đã mở, vậy tôi liền không khách khí.
Bên trong là một mật thất tối đen như mực.

Tôi bước đi chầm chậm, mãi sau khi mắt tôi đã thích ứng với hoàn cảnh, tôi mơ hồ nhìn thấy trong mật mất có một quan tài đang dựng đứng.


Nó rất lớn, hơn nữa cái quan tài này rất giống với cái quan tài tôi đã nhìn thấy ở trong vườn chè tử vong.
Chúng nó trong bóng đêm, đều sẽ tản ra một tia ánh sáng màu xanh lục.

Chỉ là cái ánh sáng của cái quan tài trước mắt tôi rất yếu, yếu đến nỗi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái quan tài.
Nhìn cái quan tài, tôi nghĩ tới Hạ Khải Phong.

Tôi lấy hết can đảm hô: “Hạ Khải Phong, là anh sao?”
Bên kia không có động tĩnh, tôi lại hô lên.

Đột nhiên, ánh sáng màu xanh lục kia lại càng ngày càng sáng.

Tôi khiếp sợ.
Làm tôi khiếp sợ không phải cái quan tài, mà là trong quan tài có người.
Tôi khẩn trương, lùi lại phía sau một bước.
Lúc tôi chuẩn bị xoay người chạy ra ngoài thì trong người trong quan tài liền động đậy.

Cả không gian tràn ngập tiếng cười ha ha và tiếng răng rắc của từng khớp xương.

Dường như là do lâu ngày bất động, nên xương cốt cứng đờ.