Con Ma Biến Thái

Chương 44






Vì năng lực của Hạ Khải Phong rất tốt nên được bổ nhiệm vị trí tổng giám đốc.

Nhưng mọi người trong nhà kịch liệt phản đối nói hắn là người ngoài.

Khi đó, mẹ tôi liền nói: "Ai nói hắn là người ngoài?"
Mọi người ngầm hiểu ra, rồi cũng không có ai dám nói gì nữa.
Một hôm, trong xưởng nhiều việc nên mọi người phải tăng ca.
Tan làm, bất quá cũng mới có 9 giờ.

Vì nhà tôi gần xưởng chè, hơn nữa việc trị an trong thôn cũng không tệ lắm, nên tôi kiên trì nói với Liên kiều Sinh không cần đưa tôi về.
Theo lý mà nói tôi là "hoa đã có chủ".

Muốn đưa tôi về cũng phải nhường cái "chủ" kia mới hợp lý.
Nhưng "chủ" kia lại bận mở rộng kế hoạch kinh doanh.

Đừng nói là đưa tôi về mà ngay cả gặp mặt cũng khó.
Tôi thật sự không hiểu, hắn là một con ma, phát triển sự nghiệp để làm gì? Chẳng lẽ là có âm mưu gì đó?
Kỳ thật trong tình yêu, khi hai người ở bên nhau thì sự tin tưởng rất quan trọng.
Nhưng...!Theo tôi được biết, hắn không yêu tôi, cho nên tôi không tin tưởng hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Tạm biệt Liên Kiều Sinh, tôi về nhà một mình.


Mỗi một lần về tôi đều phải đi qua một con hẻm nhỏ rất dài
Ngõ nhỏ này có bảy, tám cái đèn đường nên tôi cũng khá yên tâm.
Nhưng hôm nay, đèn đường trong cái ngõ nhỏ này lại lúc sáng lúc tối, khiến tôi có cảm giác rất quỷ dị.
Chỉ là đèn bị hỏng thôi, không cần phải nghĩ nhiều.

Tôi cầm di động, cúi đầu chơi.

Nhưng không hiểu sao tôi cứ có cảm giác mình đang bị theo dõi.

Tôi quay đầu lại nhìn thì không thấy có ai.

Cứ lặp lại như thế vài lần, cảm giác bị theo dẽo càng ngày càng mãnh liệt.
Chẳng lẽ là kẻ biến thái cuồng theo dõi? Lòng tôi lo sợ, bước chân cũng nhanh hơn.
Phải biết rằng, có khi con người còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Tôi cứ đi, cứ đi.

Đột nhiên một quả bóng rổ lăn qua chỗ tôi.

Tôi giật thót mình.

Ngay sau đó, một đứa bé trai khoảng bảy tám tuổi chạy theo quả bóng.
Thấy rõ là một đứa bé, tôi thở dài nhẹ nhõm, vỗ ngực, cười bản thân suy nghĩ nhiều.
Cậu bé kia mặc một bộ quần áo cộc, cả người dơ dáy, tóc thì ẩm ướt dính dính.
Ở nông thôn, trẻ con chính là trời sinh trời nuôi.

Ban đêm mà cũng ra ngoài lăn lộn như vậy, không biết là con nhà ai?
Nếu tôi có con, nhất định sẽ tắm rửa cho nó mỗi ngày, mỗi ngày cho nó mặc quần áo ấm, làm đồ ăn ngon cho nó ăn.
Nghĩ đến đây, tôi không tự chủ được mà xoa bụng nhỏ của mình, đột nhiên lại chột dạ.

Tôi có cảm giác tôi đang tự vả miệng mình.
Trên đường đời, đôi khi sẽ xảy ra những chuyện không như mong muốn.

Có người sẽ lựa chọn chấp nhận, có người sẽ muốn giãy dụa một chút.


Tôi chính là loại người phía sau.
Lúc này, cậu bé ở phía trước đã nhặt bóng rổ lên rồi chạy vào một ngã rẽ.

Đó chính là con đường đi vào trong núi.

Tôi vội vàng đuổi theo.

“Này em, bên đó không thể đi.”
Tôi quẹo vào ngã rẽ đó.

Trên con đường dài dằng dẵng ấy lại không có bóng dáng của cậu bé kia.

Giường như nó đã biến mất.
Nhưng rất nhanh, tôi lại gặp được nó.

Lần này là ở trong nhà cậu hai.
Đêm nay, vốn dĩ tôi muốn cùng Xảo Sở ở trong nhà xem phim.

Nhưng Xảo Sở gội đầu nên muốn mượn máy sấy tóc của tôi.
Khi chúng tôi cùng nhau đi qua nhà cậu hai, tôi thấy cậu bé kia đang ngồi xổm dưới gốc cây đại thụ trong nhà cậu hai.

Tựa hồ như đang đào thứ gì đó.
Tôi thật sự nhịn không được, đứng ở bên ngoài cách một hàng rào, nói vọng vào: “Em trai, đã muộn rồi, ngày mai lại đào tiếp cũng được.

Mau về nhà đi, không mẹ em sẽ lo lắng đấy.”

Tôi nghĩ mình đã nói đủ to, chắc hẳn cậu bé đó cũng nghe thấy.

Nhưng cậu ta hoàn toàn không phản ứng, động tác đào hố cũng rất chậm.
Xảo Sở nghe tôi nói xong những lời này, sắc mặt liền biến đổi.

“Chị à, đừng đùa nữa được không?”
Nhìn Xảo Sở bị doạ sợ, tôi buồn cười nói: “Em nhìn đi, chỗ kia không phải có một cậu bé người đầy bùn đất đang chơi sao? Việc gì mà em lại sợ hãi như thế?”
Vẻ mặt Xảo Sở sợ hãi, dùng khóe mắt chậm rãi lướt một vòng quanh sân nhà cậu hai, nhưng tầm mắt lại không tập trung lên trên người cậu bé.
Đột nhiên, Xảo Sở ôm lấy tôi, kêu to: “A! Chị ơi, chúng ta đi nhanh đi!”
Tôi vỗ lưng trấn an Xảo Sở.

Tôi định dặn dò cậu bé một câu trước khi đi, nhưng dưới gốc cây đại thụ rỗng tuếch không một bóng người, ngay cả cả dấu vết cậu bé kia đã từng đào hố cũng không có.
Cả người tôi như bị điện giật, không dám tin.

Chẳng lẽ là tôi bị hoa mắt? Nếu như không phải tôi hoa mắt thì chính là gặp ma!
Xảo Sở dùng sức kéo tôi rời đi, tôi cũng không biết mình về nhà như thế nào? Sau đó Xảo Sở không dám về nên đã gọi điện thoại báo cho người nhà là sẽ ngủ ở đây với tôi.
Nằm trong chăn, tôi suy nghĩ thân phận của cậu bé kia.

Nhưng vừa nhắc tới cậu bé đó, Xảo Sở liền sợ hãi đến phát khóc, tôi cũng không dám nhắc lại.