Con Ma Biến Thái

Chương 62






Hắn lại nói: "Nhất định cũng phải hôn ta như vừa nãy."
Tôi trả lời qua loa cho có lệ: "Được, được được.

Cứu người quan trọng..."
Tôi còn chưa nói hết câu đã bị hắn ôm vào ngực, hung hăng hôn môi tôi đến nỗi tôi sắp ngạt thở hắn mới chịu buông ra.
Tôi khẳng định môi mình đã bị sưng vều lên như bị ong đốt.

Tôi dùng tay áo chà môi thật mạnh, tức giận nói: "Bây giờ có thể cứu người chưa?"
Hắn nhún nhún vai, đắc ý nói: "Có thể."
Tôi cho rằng hắn sẽ dùng phép thuật nâng Kiều Sinh lên, không ngờ hắn lại trực tiếp bế Liên Kiều Sinh lên theo kiểu bế công chúa.

Trời ạ! Cái hình ảnh này tôi thật sự không nỡ nhìn.
Sau đó Hạ Khải Phong phun ra một viên thuốc to màu đỏ.

Tôi hỏi hắn: "Đây là cái gì?"
Hắn nói: "Linh đan diệu dược.

Khắp thế giới cũng chỉ có nó mới có thể cứu mạng hắn."
Tôi sốt sắng nói: "Nhưng viên thuốc to như thế kia, hắn làm sao có hể nuốt được? Để tôi đi nghiền nó ra."
Hạ Khải Phong ngăn tôi lại, nói: "Không thể nghiền.


Nếu viên đan dược này bị nát thì sẽ không còn hiệu quả nữa."
Tôi bực tức nói: "Làm gì có chuyện nghiền ra thì không còn hiệu quả chứ? Anh cố ý không muốn cứu hắn thì có!"
Sắc mặt Hạ Khải Phong âm trầm, không nói không rằng, bóp chặt cằm của Kiều Sinh khiến cho miệng hắn tự động mở ra.

Sau đó một tay khác ném viên thuốc vào miệng Liên Kiều Sinh, cuối cùng Hạ Khải Phong đập mạnh vào cằm Liên Kiều Sinh để hắn có thể nuốt viên thuốc xuống.
Đánh không nhẹ a! Tôi nhìn mà cảm thấy xót xa thay cho Kiều Sinh "Anh quá thô bạo rồi đấy."
"Ta chỉ ôn nhu với nữ nhân." Hạ Khải Phong đi ra ngoài cửa.
Tôi trơ mắt nhìn hắn: Chỉ ôn nhu với nữ nhân? Chẳng lẽ tôi không phải là nữ nhân? Việc ngày đó hắn làm với tôi ở biệt thự mà cũng gọi là ôn như được à? Nghĩ đến tôi liền tức đến sôi máu.
"Anh đi đâu thế? Tiếp theo tôi nên làm gì bây giờ?" Nhìn bóng lưng hắn, tôi hỏi.
"Về nhà ngủ." Hắn cũng không quay đầu lại mà lười nhác đáp.
"Vậy anh về biệt thự hay là về căn nhà tối? kia" Tôi lớn tiếng hỏi.
Hắn không có trả lời tôi.

Không biết vì sao, hôm nay tôi cảm giác bóng dáng hắn có chút gì đó thương tang mỏi mệt, ngay cả bước đi cũng chậm.

Bình thường, vào lúc ban đêm hắn đều đi nhanh như gió, không thì cũng nhanh như mũi tên.
Tôi nghĩ có lẽ là do trận chiến hôm trước khiến hắn chưa hồi phục được thể lực.
Sáng hôm sau, Kiều Sinh tỉnh lại.

Hắn cười khanh khách, sắc mặt hồng hào, vẻ mượt tươi tỉnh.

"Hello! Buổi sáng tốt lành, thân ái." Kiều Sinh dùng ánh mắt ôn nhu mà thâm tình nhìn tôi.

Bộ dáng yêu nghiệt này không biết đã làm bao nhiêu trái tim thiếu nữ phải hóa đá.
Tôi ngẩn người, cười nói: "Thật may là anh không bị làm sao.

Anh nên đi cảm ơn Hạ tổng, là hắn cứu anh."
Kiều Sinh thu hồ bộ dáng si ngốc, nghiêm trang gật gật đầu: "Không hổ là huynh đệ của Hoa Long đại sư, tôi thấy năng lực trừ tà của hắn cũng không kém Hoa Long đại sư là bao, hôm nào tôi phải tới cảm tạ hắn." Nói xong, cặp mắt hắn bông trở nên ôn nhu, kéo tay tôi, thâm tình nói: "Chúng ta vẫn nên nói chuyện của hai ta trước đi?"
Cái tên này lại bị ma nhập à? Tôi vội vàng sờ trán hắn, không thấy nóng, tôi lại hỏi hắn: "Anh là ai? Tôi lại là ai?"
Hắn cười tươi rói, cầm tay của tôi, nói: "Đừng nháo, em là Lôi Lôi, bạn gái của tôi.

Còn tôi chính là bạn trai em, Kiều Kiều oppa nha!"
Ký ức tối qua nhanh chóng hiện lên trong đầu tôi.

Không xong rồi! Lúc ấy bất đắc dĩ tôi mới đáp ứng hắn ấy chứ.


Nhìn bộ dáng hạnh phúc của hắn, tôi không nỡ nói ra sự thật.

Tôi vội đánh trống lảng: "Anh tỉnh rồi à? Có đói bụng không? Tôi đi mua bữa sáng cho anh."
Tôi cố ý không đối mặt với hắn, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Không phải tôi nhẫn tâm chơi đểu hắn, trừ phi Hạ Khải Phong tự động buông, bởi vì Kiều Sinh vốn không phải là đối thủ của hắn.
Tôi cuống quýt ra khỏi cửa, Kiều Sinh ở phía sau nói vọng lại: " Là do em sợ hắn hay là em luyến tiếc hắn?"
Có lẽ là bị nói trúng rồi tâm sự, tôi dừng lại bước chân.

Đứng ngây người tại chỗ suy nghĩ.

Sau đó tôi lắc đầu, phủ nhận ý nghĩ vừa rồi của mình: Không có khả năng, tôi không thể nào lại thích một con ma được?
Kiều Sinh nói đúng, luận tính cách, tôi và hắn qua lại với nhau từ nhỏ rất thân thiết.

Ở chung rất hòa hợp, chưa bao giờ cãi nhau.

Mà Hạ Khải Phong lạnh lùng, bá đạo, thích bắt nạt tôi, thân thể còn lạnh như băng nữa.
Luận tướng mạo thì Kiều Sinh kéo hơn Hạ Khải Phong, luận điều kiện, Kiều Sinh cũng thuộc vào hàng thiếu gia con nhà giàu.
Mà tôi ở trong lòng Hạ Khải Phong có lẽ chỉ vật dùng để gán nợ.

Nghĩ vậy tôi liền cảm thấy trái tim mình hoảng loạn.

Tôi nhắm mắt lại, ôm chặt lấy đầu.
Kiều sinh đi tới, giữ chặt bả vai tôi, ôn nhu nói: "Nhìn anh."
Tôi chậm rãi mở to mắt nhìn hắn.


Ánh mắt hắn ôn nhu, thâm tình nhìn tôi chăm chú.

Hắn kiên định nói: "Nghe anh nói, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt, cùng nhau đi cầu xin hắn giải trừ hôn ước.

Hắn là ân nhân cứu mạng của anh, nhưng chúng ta có thể dùng phương pháp khác để báo đáp hắn.

Tình yêu nam nữ không thể miễn cưỡng được.
Tất cả chúng ta đều còn trẻ, anh tin hắn có thể hiểu.

Điều kiện của hắn tốt như vậy, chỉ cần hắn gật đầu một cái có vị thiên kim tiểu thư nào mà hắn không có được chứ? Em có còn nhớ Dương Ngạo Tuyết không?"
Tôi gật gật đầu.
KiềuSinh nắm lấy tay tôi, tiếp tục nói: "Dương Ngạo Tuyết không tồi đi? Xinh đẹp cao quý lại giàu có, quan trọng nhất chính là cô ấy rất chung tình với Hạ Khải Phong."
Sao tôi lại có thể quên Dương Ngạo Tuyết chứ? Cô ta muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn điều kiện có điều kiện, hơn nữa cô ta giống Hạ Khải Phong, đều là ma quỷ đội lốt người.
Lại nói đến tuổi thọ của ma, sống cùng Hạ Khải Phong, liệu tôi có thể ở bên cạnh hắn bao lâu?
Ngẫm lại, tôi cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.

Có lẽ, tôi nên làm theo lời Kiều Sinh nói, thử đi thuyết phục hắn buông tay.
Dù sao cho dù hắn không đồng ý tôi cũng không có tổn thất gì.