Con Ma Biến Thái

Chương 69






Tôi trở về nhà, không hiểu sao mẹ lại bảo tôi mau chóng rời khỏi thôn.

Đúng lúc tôi cũng muốn trốn tránh chuyện ngày hôm qua nên liền không nghĩ ngợi gì nhiều mà thu dọn đồ đạc lên đường.

Vừa ra khỏi cửa thì tôi gặp Liên Kiều Sinh.
Vẻ mặt hắn tiều tụy, hai mắt thâm quầng.

Hắn nhìn thấy tôi liền lộ ra vẻ mặt vui sướng: "Lôi Lôi, em về rồi, tối hôm qua em đi đâu mà sao tôi tìm suốt cả một đêm cũng không thấy vậy?"
Tôi xấu hổ cười nói: "Ngại quá, để anh phải lo lắng rồi, tôi không sao."
Kiều Sinh sờ đầu tôi, vui vẻ nói: "Em bình an là tốt rồi."

Tôi giương mắt nhìn hắn.

Nụ cười của hắn thật sáng lạn, ấm áp, ánh mắt ôn nhu đến nỗi có thể hoà tan cả băng tuyết.
Hắn cúi đầu nhìn vali của tôi, hỏi: "Em đang định đi đâu thế?"
Tôi cầm chặt vali, rầu rĩ nói: "Tôi cũng không biết đi đâu, chỉ muốn đi giải sầu một chút."
Kiều Sinh kích động nói: "Thật tốt quá, đúng lúc tôi cũng phải về quê thăm bà nội, hay là em đi cùng tôi coi như là đi du lịch giải sầu."
"Được, chúng tôi mau đi thôi." Nếu Hạ Khải Phong biết tôi bỏ trốn như thế này nhất định sẽ không tha cho tôi, vì thế tôi không nhịn được mà thúc giục Liên Kiều Sinh.
Trải qua một đêm nằm xe khách, cuối cùng chúng tôi cũng đến thôn Văn Lĩnh.

Tôi được Kiều Sinh đưa về nhà của hắn sống một thời gian.

Tôi bị mọi người trong thôn coi là tai họa nên mấy ngày này tôi luôn ở trong nhà, không ra khỏi cửa.

Nhưng giấy không thể bọc được lửa, chuyện tôi trở về thôn đã bị mọi người trong thôn biết được.

Bà bói trong thôn nói tôi phải chết đi thì thôn mới được yên bình, vậy nên họ liền trói tôi vào giàn thiêu, muốn thiêu sống tôi.
Tôi sợ hãi, khóc thét lên: "Hạ Khải Phong, mau tới cứu tôi, Hạ Khải Phong mau tới cứu tôi..."
Mai thai trong bụng tôi cũng không hề có động tĩnh.
Lửa cháy càng lúc càng lớn, khói càng lúc càng nhiều, bủa vây lấy tôi.


Tôi liều mạng ho khụ khụ, yết hầu giống như là bị một đống hạt cát nhét vào, đôi mắt cay đến nỗi không mở ra được.
Tôi thấy cả nhà Kiều Sinh ở phía dưới muốn xông tới cứu tôi nhưng lại bị mọi người giữ chặt, khiến họ không thể nhúc nhích nửa bước.
Có lẽ tôi phải chết ở đây rồi!
Dần dần, ý thức tôi trở nên mơ hồ, khi tôi mở to mắt nhìn thì thấy Kiều Sinh như ăn phải thuốc nổ.

Hắn gồng lên, thoát khỏi sự khống chế của mọi người, sau đó tiến tới, liều mạng dập những ngọn lửa đang cháy hừng hực xung quanh tôi.
Một lúc sau, cuối cùng lửa cũng đã tắt hẳn, Kiều Sinh ôm tôi vào trong lòng, điên cuồng cầu xin cứu mạng, rất nhiều thôn dân đi xuyên qua cơ thể tôi, để tới nhìn một cơ thể khác đang nằm dưới đất của tôi.
Tôi đã chết rồi sao?
Đầu óc tôi hỗn loạn vô cùng, nghĩ tới vấn đề này thì đầu tôi liền đau như búa bổ, thân thể càng ngày càng nhẹ, trôi lơ lửng giữa không trung...
Tôi đột nhiên quên bản thân là ai, tôi muốn đi đâu? Tôi cố gắng lục lọi những ký ức còn sót lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện ba chữ: Hạ Khải Phong.
Hạ Khải Phong, tôi nhớ hắn có tới hai khuôn mặt, nhưng lại chỉ có một đôi mắt, cặp mắt kia nhìn ai cũng lạnh nhạt, chỉ lúc nào hắn nhìn tôi thì đôi mắt ấy mới chan chứa nhiều cảm xúc.
Tôi muốn đi tìm hắn, đi tìm hắn...
Tôi không biết hắn ở đâu, chỉ là trong lòng nghĩ hắn, thân thể tôi cứ trôi, cứ trôi, cuối cùng bay tới một hòn đảo nhỏ với một tòa cung điện màu đen.

Bao quanh tòa cung điện là những màn sương đen lượn lờ, âm trầm mà đầy trang nghiêm.

Một loạt hình ảnh tương tự bỗng chốc xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi kinh ngạc phát hiện, ở trước mặt tôi chính là nơi mà Hạ Khải Phong đã đưa tôi tới: "Đông Cung Ma Viêm".
Lòng tôi bỗng trở nên rất kích động, tôi chạy nhanh tới cửa cung, không biết sao, vừa rồi rõ ràng tôi còn có thể bay, nhưng khi ký ức tôi vừa khôi phục thì lại không thể bay được nữa.
Mặc kệ hiện tại tôi có được tính là ma hay không, cứ đi vào trước rồi tính.
Hòn đảo này màu xám, không có ánh sáng, không có màu sắc nào khác, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở tử vong.
Cửa cung điện bị tôi mở ra, tôi đi qua một dãy hành lang thật dài, rất giống với lần trước, chỉ là tôi cảm thấy con đường này rất quỷ dị, tựa như đang có rất nhiều con mắt đang nhìn tôi chằm chằm, tiếp theo tôi liền nghe thấy từng tiếng nói nhỏ khe khẽ, không khỏi làm tôi sởn cả tóc gáy, các dây thần kinh như bị đông cứng lại.

Tôi lén quan sát cây cối đang biến hóa ở hai bên đường.